Chương trước
Chương sau
Ngoài cửa sổ bóng đêm đen kịt, vắng lặng không một tiếng động, trong căn phòng tối im ắng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ lẫn nhau.
Thân hình Thái Cửu to lớn cường tráng, hắn nằm trên giường đã chiếm hơn nửa, A Dung căng cứng thân mình không dám cử động, sợ không cẩn thận chạm phải hắn sẽ bị quở trách. Nàng vốn đang buồn ngủ nhưng lại bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, cơn buồn ngủ bị dọa chạy một nửa, hiện giờ nàng không thể nào ngủ được. Nàng khẩn trương nhìn chằm chằm hai mắt nhắm chặt của Thái Cửu hồi lâu, cũng không biết qua bao lâu, thấy hô hấp hắn đều đều, mày giãn ra, hẳn là hắn đã ngủ rồi.
A Dung thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể rồi dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi đang ngủ mơ màng, nàng cảm giác có một bàn tay to lớn đặt lên eo mình, giây tiếp theo nàng bị ấn vào trong vòm ngực rộng lớn rắn chắc, hơi thở nam tính ngày càng nồng đậm quanh quẩn thấm nhập vào mũi. A Dung hoảng sợ, nháy mắt tỉnh lại.
Cánh tay rắn chắc có lực gắt gao gông cùm xiềng xích nàng khiến nàng không thể động đậy. Nàng ngẩng đầu nhìn Thái Cửu, phát hiện hắn vẫn nhắm mắt, vẫn là bộ dáng ngủ say, động tác ôm nàng dường như làm trong vô thức. Tựa như mấy tháng trước, mỗi buổi tối hắn đều ôm nàng chìm vào giấc ngủ như vậy, có lẽ chỉ là thói quen.
A Dung sợ Thái Cửu tỉnh lại nhìn thấy nàng nằm trong ngực, hắn sẽ lại dùng những lời lẽ cay độc chế giễu nàng không biết xấu hổ mà chui vào ngực hắn. Vì vậy nàng không muốn để cho hắn ôm.
Nàng dùng ngón tay tách bàn tay to của Thái Cửu đang đặt trên eo mình ra, tốn thật nhiều sức lực mới có thể thoát khỏi ngực hắn. Nhưng vừa mới dịch ra được một chút, Thái Cửu lại duỗi tay ra túm lấy nàng, kéo nàng trở về lòng ngực.
Lần này hắn ôm nàng càng chặt hơn.
Thái Cửu cọ cọ chỗ cổ trắng nõn của A Dung, ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, giống như nói mớ, hắn nhỏ giọng nói:”A Lê, đừng lộn xộn, ngủ sớm một chút, nếu nàng ngoan ngoãn, ta sẽ thưởng cho nàng.”
A Dung giật mình, trong lòng có chút chua xót. Hắn coi nàng như thất muội.
Giả trang thành thất muội chung chăn gối với hắn mấy chục đêm, hắn thật sự ấm áp giống như mùa xuân tháng ba, chưa bao giờ nói nặng lời với nàng. Khi đó nàng cũng thuận theo, để lấy được huyết hoàn tặng cho thất muội, nàng đều đáp ứng theo các loại yêu cầu xấu hổ của hắn. Bồi hắn cùng nhau điên loan đảo phượng*, dùng tất cả thủ đoạn để lấy lòng hắn.
- Điên loan đảo phượng: Ý chỉ việc phòng the quá mức kịch liệt.
Khi đó hai người “Nùng tình mật ý*”, đối với việc này là một điều mới mẻ, khoảng thời gian đó trôi qua quá mức vui vẻ, sung sướng. Nhưng những sự dịu dàng đó chỉ là giả dối, nếu hắn tỉnh dậy thấy rõ mặt nàng, nhất định sẽ trốn xa.
- Nùng tình mật ý: Tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Hiện tại giọng nói trầm ấm cũng là giả.
Trong lòng A Dung buồn bã ủ dột, có chút xúc động, nàng sẽ không tiếp tục đắm chìm trong ảo giác ngọt ngào này, cũng không muốn trở thành thế thân của người khác.
Thái Cửu này thật quá đáng, sau khi ngủ thì biểu hiện ra bộ dáng ôn nhu thâm tình, ban ngày thức dậy lại nói với nàng những lời lẽ cay nghiệt, đối xử lạnh nhạt, tìm mọi cách gây khó dễ cho nàng.
Trêu đùa nàng như vậy vui lắm sao?
Nàng không thèm sự dịu dàng của hắn.
Hắn đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi của nàng.
Nghĩ như vậy, A Dung tức giận hất cánh tay Thái Cửu ra, rồi lại dùng sức đẩy vòm ngực rắn chắc của hắn. Sau khi rời khỏi vòng tay hắn, nàng lập tức trở mình, xoay người ra ngoài, quay lưng về phía hắn.
Thái Cửu bị đẩy ra, dường như khôi phục chút ý thức, nhưng hắn vẫn chưa mở mắt, vẫn mê man như cũ. Hắn lại duỗi tay qua, chuẩn xác tìm được hai luồng cao ngất trước ngực A Dung, co ngón tay nhéo nhéo, hắn nhỏ giọng cảnh cáo:”A Lê, ngươi lại không nghe lời, khiến ta tức giận sẽ bị trừng phạt.”
“Bốp” một tiếng, A Dung hung hăng đánh lên móng heo của Thái Cửu.
Ai sợ hắn trừng phạt, nàng không cần tiếp tục a dua nịnh hót hắn nữa.
Trên tay truyền đến một trận đau đớn, Thái Cửu tỉnh táo lại trong chớp mắt.
Hắn mở đôi mắt đen thâm thúy, nhìn A Dung quay lưng về phía hắn, cảm nhận được cơn đau trên mu bàn tay cùng với xúc cảm trơn mềm còn sót lại trong lòng bàn tay. Nghĩ đến sự tình vừa phát sinh, hắn hậm hực rút tay về nhét vào trong chăn.
Thói quen thật là một thứ đáng sợ.
Hắn và A Dung từng khăng khít thân mật nhiều đêm kiều diễm như vậy, bọn họ từng thân thể lõa lồ ôm nhau đi vào giấc ngủ, dần dần quen với nhiệt độ và hơi thở lẫn nhau. Khi lại lần nữa ngửi được hơi thở quen thuộc, hắn đã vô thức duỗi tay qua muốn ôm thân thể thơm tho mềm mại ngủ. Ngửi mùi hương thanh nhã trên người nàng, thậm chí hắn còn cảm thấy có hiệu quả an thần, giấc ngủ càng yên ổn hơn.
Nhưng người trước mắt này không phải là A Lê, sao hắn có thể có tâm tư khác với nàng được?
Thái Cửu có chút hao tổn tinh thần thở dài, hắn cũng xoay người, quay lưng về phía A Dung.
Hai người mang đầy tâm sự, mắt mở to nhìn màn đêm đen kịt trước mắt, trầm mặc không nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Thái Cửu cảm giác phía sau truyền đến âm thanh thân thể hoạt động. Sau đó đệm chăn bị xốc lên, giường vang lên âm thanh kẽo kẹt cùng với tiếng sột soạt mang giày. Tiếp theo là một tiếng thét chói tai.
“Á…” A Dung vừa mới đặt một chân lên mặt đất, lại chính là chân bị thương kia, còn chưa kịp đứng vững thì thân mình đã đổ nghiêng về phía trước.
Thái Cửu nghe tiếng quay đầu lại nhìn qua, mắt thấy A Dung sắp ngã xuống đất, hắn vội vã phóng qua ôm chặt lấy nàng, bàn tay to che chở trước bụng nàng không để nàng va chạm xuống đất, hắn tự mình nằm trên mặt đất làm đệm thịt người cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.