"Phịch" một tiếng, Lục Trường Uyên lại bị đẩy xuống đất, hắn xoa cái đầu bị đập đau, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra liền thấy A Lê quấn chăn ngồi trên giường, da thịt lấp ló lộ ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn. "Tiểu hồ ly." Lục Trường Uyên đứng dậy đi đến trước mặt A Lê, nhỏ giọng gọi. "Hừ." A Lê chu miệng lên khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên không để ý đến hắn. Lục Trường Uyên cảm thấy hôm nay A Lê hết sức đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cái miệng hồng chu lên không giống biểu cảm lạnh nhạt xa cách như mấy ngày trước gặp hắn. Hắn cảm thấy dường như nàng đã không còn tức giận như vậy nữa. Cánh tay vươn ra thử thăm dò, chùm lên bả vai mượt mà trơn nhẵn của nàng, kéo nàng ôm vào lòng ngực. A Lê khẽ đẩy vài cái, đẩy không ra được liền từ bỏ. Lục Trường Uyên tì cằm lên đầu nàng, hỏi khẽ:"Tiểu hồ ly, ngươi vẫn còn giận ta ư?" A Lê cọ cọ trong ngực hắn, một lát sau lẩm bẩm:"Thượng thần, ngươi là đồ đại ngu ngốc." Lục Trường Uyên khẽ nhếch môi, có chút buồn cười, bởi vì hắn biết tiểu hồ ly đã không còn tức giận nữa. Hắn xoa đầu A Lê, sủng nịnh hùa theo:"Ừ, tiểu hồ ly thông minh nhất." "Thượng thần, ngươi bị câm sao? Lời cần nói thì đều không nói." "Ừ, là ta không tốt, tiểu hồ ly nói gì cũng đúng." "Ục ục..." A Lê còn muốn tiếp tục quở trách Lục Trường Uyên Uyên thì bụng nàng lại không thức thời vang lên. Nàng xấu hổ xoa bụng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên. Đừng nhìn dáng người nho nhỏ của nàng mà đánh giá, gần đây sức ăn của nàng rất lớn, dường như nhiều gấp đôi so với lúc trước, nàng luôn cảm thấy đói bụng, người lại mệt mỏi rã rời, vừa ăn cơm no xong chưa được bao lâu là đã muốn đi ngủ. Lục Tỷ cười nhạo nàng sắp biến thành tiểu trư. Lục Trường Uyên nghe bụng nàng kêu, buông vai nàng ra nhẹ giọng hỏi:"Đói bụng rồi sao? Muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi." "Muốn ăn cá chua ngọt, sườn nướng, chân gà tẩm ớt..." A Lê nói một hơi vài món ăn, cuối cùng còn kể thêm mấy loại trái cây để khi ăn xong tráng miệng. Ánh mắt Lục Trường Uyên sâu thẳm liếc nhìn bụng A Lê, từ lúc nào mà nàng lại ăn nhiều như vậy, hơn nữa tất cả các món đều có vị chua. Khẩu vị này... Hắn vươn tay ra sờ bụng nàng, chỉ cảm thấy phình hơn trước một chút, nhìn không ra được cái gì, có lẽ chỉ là do ăn nhiều nên tăng cân. Lục Trường Uyên vẫn còn muốn sờ tiếp, A Lê lại cho rằng hắn nổi lên tà dâm, nàng giận giữ đánh lên tay hắn, hầm hừ nói:"Thượng thần, ta đang đói muốn chết mà ngươi còn ở đây sờ loạn, thật là xấu xa, không cần ngươi quan tâm nữa." Nàng đẩy Lục Trường Uyên ra, nhặt quần áo lên nhanh chóng mặc vào, đi giày xong liền chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Lục Trường Uyên kéo nàng lại lập tức nhận sai, ôn tồn nói:"Không sờ nữa, không sờ nữa. Ta biến cho ngươi nhiều thức ăn ngon, rất nhanh sẽ xong thôi." Tiên nhân có công lực càng thâm hậu càng có thể biến ra nhiều đồ ăn ngon, chỉ trong chốc lát, Lục Trường Uyên đã đem đến tất cả đồ ăn mà A Lê muốn. Hương thơm đồ ăn tỏa ra ngào ngạt làm hai mắt A Lê tỏa sáng, nàng nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn, không ngừng nuốt nước miếng, thơm quá. Khắp gian phòng đều tràn ngập hương đồ ăn nồng đậm. Nàng nhịn không được muốn lập tức chạy qua nhưng Lục Trường Uyên lại chậm chạp ấn nàng xuống ghế, biến ra nước ấm giúp nàng súc miệng, rửa mặt. Khi giúp nàng rửa tay, Lục Trường Uyên thuận thế vuốt lên cổ tay nàng bắt mạch, trong nháy mắt sững sờ, một lát sau, cả người đều tràn ngập vui sướng. Quả nhiên như hắn nghĩ. Vẻ mặt hắn trở nên ấm áp dịu dàng, khi nhìn A Lê, đôi mắt phượng kia tỏa ra sự vui mừng rõ ràng, động tác lau rửa cho nàng cũng nhẹ hơn vài phần. Giúp A Lê lau khô nước trên tay, Lục Trường Uyên nhéo mặt nàng, cưng chiều nói:"Đi ăn đi." A Lê vui vẻ ngồi bên bàn gỗ, cầm đũa lên nếm bàn ăn đủ hương vị. Lục Trường Uyên chống tay lên cằm, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt nồng đậm tình ý nhìn A Lê đang vui sướng ăn, con mèo nhỏ tham ăn này, mang thai tiểu hài tử mà cũng không biết, chờ khi bụng nàng lớn hơn hắn sẽ nói cho nàng. Từ hôm đó, A Lê đã tha thứ cho Lục Trường Uyên. Hai người lại ngọt ngào dính với nhau như trước, thời gian dần trôi qua, bụng A Lê càng lúc càng lớn, cuối cùng nàng cũng phát hiện mình mang thai, nàng hưng phấn chạy vội tới trước mắt Lục Trường Uyên muốn nói tin vui này với hắn. Lục Trường Uyên rất phối hợp biểu hiện ra vẻ mặt sửng sốt cùng vui sướng, ôm nàng xoay một vòng. * Bởi vì bụng A Lê càng lúc càng lớn, nếu vẫn còn ở lại đồ sơn, đến lúc bị Đông Hoàng Thái Cửu phát hiện ra thì lúc rời đi sẽ có chút phiền phức. Lục Trường Uyên bèn lừa A Lê, nói đã tìm được một nơi phong cảnh yên tĩnh, thiên thời địa lợi, có lợi để dưỡng thai, muốn nàng theo hắn cùng rời khỏi đồ sơn. Ban đầu A Lê còn lo lắng cho Lục tỷ, nhưng Lục Trường Uyên nói kiếp này Lục tỷ là mệnh trời định của Đông Hoàng Thái Cửu, bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau để A Lê yên tâm. Trước kia A Lê từng vô tình nhìn thấy những lúc Đông Hoàng Thái Cửu đối xử với Lục tỷ, bộ dáng dịu dàng của hắn thậm chí còn hơn cả kiếp trước. Nàng nghĩ có lẽ Cửu điện hạ hẳn là cũng có chút thích Lục tỷ, ánh mắt hắn nhìn Lục tỷ ấm áp như vậy, mà Lục tỷ cũng thích điện hạ, bọn họ cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt*, hy vọng Lục tỷ cũng có thể được như ước nguyện. -Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên đều yêu nhau. Nàng nghĩ hiện tại mình cũng đang mang thai, có lẽ vẫn nên cách xa Đông Hoàng Thái Cửu một chút cho an toàn. Rốt cuộc thì Thái Cửu kiếp này với Cửu Tiêu kiếp trước vẫn có sự khác biệt, không biết được khi hắn tức giận sẽ làm gì nàng. Nàng không muốn mình cùng tiểu hài tử lại xảy ra chuyện. A Lê để lại cho Lục tỷ một phong thư từ biệt, dặn nàng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, hành sự tùy theo hoàn cảnh, còn nói mình muốn rời khỏi đồ sơn để đi dưỡng thai. Khi Lục tỷ nhìn thấy tin tức của A Lê, nàng thực sự kinh hoàng, nàng đang chuẩn bị đi tìm A Lê, muốn nói cho nàng mình cũng đang mang thai. Ai ngờ A Lê lại hành động nhanh như vậy. Lục tỷ có chút tức giận, nàng khẳng định thất muội sẽ không vô tình vứt bỏ mình như vậy, nhất định là thất muội bị cái tên cẩu thượng thần gì đó xui khiến. Lục tỷ sờ sờ cái bụng đã hơi nhô lên của mình, trong lòng là một mảng phiền muộn. Nàng cảm thấy mình sẽ không chịu đựng nổi, mấy ngày gần đây dường như Cửu điện hạ đã phát hiện ra điều gì đó. Hiện tại A Lê đi rồi, chỉ còn một mình nàng ứng phó với Cửu điện hạ, cả ngày đều ở cùng điện hạ, rất nhanh nàng sẽ bị lộ mất. Trước kia, ban ngày A Lê ứng phó, ban đêm tối lửa tắt đèn nàng mới đi qua thế thân. Cửu điện hạ chỉ lo làm chuyện đó, khi hắn thỏa mãn xong thì sẽ ôm nàng ngủ nên không cần cảnh giác quá nhiều, tất nhiên sẽ giấu được lâu hơn. Nhưng hiện tại bụng nàng càng lúc càng lớn, nàng không thể hầu hạ Cửu điện hạ. Lục tỷ khóc không ra nước mắt, tại sao thất muội lại đem cục diện rối rắm này ném cho một mình nàng, rồi tự mình lại cùng tình lang tiêu dao* sung sướng như vậy. - Tiêu dao: Sống ung dung tự tại hoặc cũng có nghĩa là đi ngao du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]