Phệ hồn thú liền há miệng cắn đầu A Lê, trong nháy mắt, hàn quang lạnh thấu xương chợt lóe lên chém đứt cái chân đang nắm lấy A Lê. Máu tươi phun ra như suối, phệ hồn thú tru lên rồi lùi sau hai bước, A Lê không có chỗ dựa, thẳng tắp rơi xuống đất.
Lục Trường Uyên ném hộ hồn phù qua, vầng sáng vàng nhạt an ổn bao phủ lấy hồn phách A Lê. Hắn quay đầu nhìn đến phệ hồn thú đang tru lên, đồng tử đen nhánh hiện một mảng thâm trầm. Hắn đã tìm được tử huyệt phệ hồn thú!
Nắm trong tay trường kiếm đã được vận khí chờ sai khiến, chân khí rót vào làm cho cả thân kiếm được bao bởi một cổ ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt. Lục Trường Uyên nhảy lên cao hướng về phía trước, nắm trường kiếm hung hăng bổ xuống đỉnh tam giác trên đầu phệ hồn thú.
Bảo kiếm chém sắt cũng như chém bùn, đem đỉnh tam giác cùng da đầu với đám lông đen trừ bỏ. Thình lình giữa đống máu thịt trên đỉnh đầu phệ hồn thú hiện ra hạt châu đen tỏa ra ánh sáng u tối. Hoàn Hồn Đan quả thực được giấu kín ở đây, khó trách lúc trước chặt đầu của nó lại không giống như các bộ phận khác bị rơi xuống đất mà có thể trôi nổi trên không trung.
Phệ hồn thú hoảng sợ nhìn da thịt bị chém đứt của mình, bí mật của nó bị phát hiện! Lúc này không chạy thì còn đợi khi nào. Nó hốt hoảng hướng về phía cửa động trốn, Lục Trường Uyên liếc mắt nhìn nó một cái, nhảy lên phía trên nó, dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200809/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.