Vân Chỉ Phong bị nhốt ở thức hải của mình, bị nhốt ở trong ký ức của “Vân Ma”.
Hắn thấy được một cuộc đời hoàn toàn khác của mình trong miệng Thẩm Bệnh Dĩ.
Hoặc nói là cuộc đời thuộc về “Vân Ma”.
Nhưng kiếp trước kiếp này, Vân Ma có gì khác với hắn đâu?
Thế cho nên hắn chợt có một loại ảo giác âm trầm - hắn chính là Vân Ma đời trước, Vân Ma đời trước cũng là hắn.
Đó là cuộc đời không có chút may mắn nào, không có Tống Nam Thời.
Nếu không có Tống Nam Thời thì kiếp này hắn sẽ thế nào đây?
Giả thiết này, hắn thậm chí không có dũng khí nghĩ đến, càng đừng nói là tự mình trải qua cả đời này.
Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng thấy được cuộc đời không có Tống Nam Thời sẽ thế nào.
Đó là cả đời đau khổ thuộc về “Vân Ma”.
Hắn thấy được sự đau khổ của Vân Ma, nhưng giữa lúc bừng tỉnh hắn lại cảm thấy dường như mình càng đau khổ hơn Vân Ma.
Bởi vì từ đầu đến cuối Vân Ma chưa từng có được, mà hắn đã từng có được, hắn biết cuộc sống mình vốn nên có là thế nào, hắn có thể sống thế nào.
Hắn biết khi Tống Nam Thời ở bên hắn thì đến sao trời cũng có dáng vẻ rực rỡ huy hoàng.
Hắn từng có được, hắn biết, cho nên hắn càng đau khổ.
Sự đau khổ dài lâu khắc sâu kia gần như muốn hòa tan Vân Chỉ Phong, hòa tan hắn thành dáng vẻ của Vân Ma ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606110/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.