Mặt Tống Nam Thời lạnh tanh nhìn mấy tu sĩ đầu rạp xuống đất trước mặt, trong nháy mắt, đột nhiên tràn ngập sầu lo với việc bọn họ có thể mang theo nổi một đám “trẩu tre” như vậy không.
Ngoài Linh kính, nhóm sư trưởng vừa rồi còn cảm động vì mấy lời họ nói đều đen mặt.
Người bên cạnh không khỏi dối lòng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì! Bọn họ có lòng có được, hiền lành chính trực, có thể thấy được ngày thường các ngươi dạy dỗ tốt.”
Lúc này sắc mặt nhóm sư trưởng mới đẹp một tí.
Trong Linh kính, Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hỏi: “Còn có thể bò dậy không?”
Mấy thiếu niên: “Có thể, có thể.”
Bọn họ mặt xám mày tro bò dậy.
Tống Nam Thời hỏi: “Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải tiếp tục lên đường, các ngươi còn chịu đựng được không?”
Mấy người nghe vậy, lập tức nhìn về phía lừa huynh ở bên cạnh Tống Nam Thời.
Sau đó bọn họ cảm thấy, bọn họ nhỏ yếu đáng thương như thế, lại bị thương, nói vậy thần thú này chính là tiên tử nhân từ chuẩn bị cho bọn họ.
Tiên tử thật sự dịu dàng lương thiện lại tri kỷ.
Bọn họ lập tức ưỡn ngực nói: “Có thể!”
Tống Nam Thời rất vừa lòng, nói: “Được, chúng ta đi thôi.”
Sau đó nàng trèo lên lưng lừa huynh trước mặt bọn họ, vươn tay xuống dưới.
Mấy thiếu niên lập tức ngượng ngùng, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, ngại ngùng: “Thế này, thế này, sao có thể không biết xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606103/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.