Chư Tụ cảm thấy nàng ấy không thể trơ mắt nhìn thân sư muội của mình bị Chưởng môn đánh gãy chân.
Vì thế nàng ấy dứt khoát kéo Tống Nam Thời về.
Tống Nam Thời còn cố giãy giụa, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Muội cảm thấy muội như này không tồi, chứng minh thân phận của muội rất tốt. Đây đồ của nghề đoán mệnh bọn muội!”
Đờ mờ đồ của nghề đoán mệnh.
Nhị sư tỷ uy hiếp: “Muội thật sự ăn mặc thế này đi. Đến lúc đó Chưởng môn muốn đánh gãy chân của muội, tỷ cũng mặc kệ!”
Tống Nam Thời lập tức game over.
Chư Tụ lại hỏi nàng: “Mấy ngày trước đây, tỷ đi dạo phố với tiểu sư muội, vừa hay mua mấy bộ quần áo mới về còn chưa mặc. Muội thích phong cách gì?”
Sau đó nàng ấy kéo tủ quần áo ra cho Tống Nam Thời xem.
Đầy một tủ quần áo thoạt nhìn đều là pháp y rất đắt tiền.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là “mấy bộ” á?
Không, phải nói, đây là phú bà ư?
Phú bà nói: “Muội chọn đi.”
Tống Nam Thời cẩn thận ngẫm nghĩ.
Sau đó nàng nói: “Thích kiểu vừa thấy đã rất giàu sang.”
Chư Tụ: “...”
Nàng ấy giả vờ không nghe thấy lời này, hỏi luôn: “Cái màu đỏ kia thì thế nào?”
Tống Nam Thời quay đầu lại xem.
Váy áo đỏ trắng đan xen, thêu thùa phức tạp nhưng không trói buộc, cực kỳ khiêm tốn xa hoa.
Tống Nam Thời rụt rè gật đầu.
Chư Tụ nhanh chóng mặc vào quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606096/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.