Mọi người bỏ xa đám đệ tử nhan khống đáng sợ kia, một đường chật vật trốn trở về chỗ ở.
Tống Nam Thời bị đuổi, hai mắt thất thần, sau khi đóng cửa lại, lập tức ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói: “Đệ tử Hợp Hoan Tông này đáng sợ thật.”
Vân Chỉ Phong cũng đen mặt không nói lời nào.
Chỉ có tiểu sư muội, nhìn bên này nhìn bên kia, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Sư tỷ, có thể muội gây rắc rối rồi.”
Hai sư tỷ đồng thời nhìn về phía nàng ấy, không rõ chỉ là trốn chạy mà thôi, tại sao tiểu sư muội này của mình gây rắc rối được.
Tiểu sư muội chột dạ, lúng túng nói: “Không, không phải một đám người xa lạ đột nhiên đuổi theo chúng ta sao.”
Tống Nam Thời nghe thấy từ “người xa lạ” này cảm thấy không ổn, không nhịn được ngồi ngay ngắn.
Tiểu sư muội nhỏ giọng: “Trong đó có một người đuổi lại gần, muội hơi sợ nên…”
Tống Nam Thời run giọng: “Nên?”
Giọng tiểu sư muội càng thấp hơn: “Nên nhẹ nhàng đẩy hắn ta một cái.”
Mọi người: “…”
“Nhẹ nhàng” này là “nhẹ nhàng” như thế nào?
Bây giờ Tống Nam Thời không dám tin đơn vị đo lường của tiểu sư muội, nàng im lặng một lát, cẩn thận hỏi: “Đã chết rồi sao?”
Tiểu sư muội vội vàng xua tay: “Không có, không có, muội rất kiềm chế.”
Hai sư tỷ liếc nhìn nhau, không thể tin sự kiềm chế trong miệng tiểu sư muội.
Vân Chỉ Phong ở bên yên lặng nhìn các nàng, đột nhiên mở miệng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606067/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.