Hôm nay trên đường tới, Tống Nam Thời đúng là nhìn thấy Vô Lượng Tông đột nhiên xuất hiện rất nhiều sạp nhỏ bán đồ ăn nước uống.
Nàng vừa thấy đã biết đấy tuyệt đối không phải bán cho các đệ tử Vô Lượng Tông ăn.
Bởi vì giá cả những thứ đó cũng hơi thái quá.
Ví dụ như một chén nước hai linh thạch, tuy rằng có thể rót thêm.
Tống Nam Thời tự xưng là gian thương, nhưng vẫn lần đầu tiên nhìn thấy mua nước còn phải dùng linh thạch.
Linh thạch ở Tu Chân Giới là đồng tiền mạnh, nhưng cũng chỉ để chuẩn bị tài nguyên. Trừ khi là mấy loại như linh thảo, đan dược bán cho tu sĩ có thể lấy linh thạch đổi tài nguyên, những thứ vô ích với tu luyện như đồ ăn thức uống, phần lớn mọi người vẫn dùng vàng bạc.
Hai đồng tiền một chén nước đường, nàng từng gặp.
Hai linh thạch một chén nước trắng, gian thương nhất thế giới đều phải chịu thua tâm phục khẩu phục.
Nghe nói những sạp này còn là Chưởng môn bảo người mở.
Chưởng môn đúng là Chưởng môn, không hổ ăn nhiều cơm mấy trăm năm.
Phải biết rằng, lương mỗi tháng của đệ tử thân truyền Vô Lượng Tông là 80 linh thạch. Một chén nước này hai linh thạch, quả thực còn quá đáng hơn cả hai mươi đồng một lọ nước khoáng ở khu du lịch ở thế giới hiện đại.
Tống Nam Thời không khỏi cảm thấy Chưởng môn nhà mình muốn nhân cơ hội này phát triển tông môn thành loại khu du lịch vô lương làm thịt khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606014/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.