Tống Nam Thời: “Vân huynh, trời sắp giáng sứ mệnh cho người nào thì nhất định sẽ bắt người đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác.” 
Tống Nam Thời: “Vân huynh, có câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.” 
Tống Nam Thời: “Vân huynh, phàm sở hữu tướng, giai thị vô vọng (*).” 
(*) Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng: Nghĩa là hễ cái gì có tướng đều là huyễn hoá. Nhưng cần hiểu đúng 2 từ hữu tướng và hư vọng, nếu không vẫn nhầm lẫn. Trích “Kinh Kim Cang”. 
Tống Nam Thời: “Vân huynh...” 
Tống Nam Thời vắt hết óc, rót hết cho hắn từng lời an ủi đường mật, nói đến cổ họng bốc khói. 
Vân Chỉ Phong đơ mặt mím môi, tỏ thái độ không bạo lực thì không hợp tác. 
Tống Nam Thời: “...” 
Lần đầu tiên nàng hận mình sao lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy. 
Miệng chạy phía trước, đầu óc ở phía sau đuổi không kịp. 
Khóc không ra nước mắt. 
Mặt nàng đã nhăn như ăn hoàng liên rồi, nhưng mà đương sự không bạo lực thì không hợp tác lại làm ra vẻ thâm cừu đại hận còn hơn Tống Nam Thời. Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Lân Huyết Ngọc bị đặt ở giữa bọn họ kia, mặt đầy kháng cự. 
Cho dù Tống Nam Thời đang nói gì, giờ này phút này trong đầu Vân Chỉ Phong chỉ tuần hoàn một câu. 
… Lừa nôn ra. 
Sắc mặt hắn xanh mét. 
Trước ngày hôm nay, chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, hắn sẽ kháng cự như vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606007/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.