Trong mắt tiểu sư muội đầy lệ nóng, run bần bật trong gió núi, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi chưa tan, luống cuống nhìn nàng. 
Nhỏ yếu, đáng thương, nhưng đánh tốt. 
Chư Tụ chậm rãi nâng tay lên, khép lại cái cằm rơi xuống của mình. 
Nàng cảm thấy có lẽ nàng có một ít hiểu lầm ăn sâu bén rễ với tiểu sư muội của mình. 
Nàng theo bản năng nhìn về phía thỏ đen nằm trong ngực sư muội. 
Thỏ đen im như ve sầu mùa đông sau một đấm kia của sư muội, lúc này còn theo bản năng chôn đầu vào ngực sư muội, thoạt nhìn còn nhỏ yếu đáng thương hơn cả sư muội. 
Chư Tụ: “...” 
Có lẽ nàng đã hiểu người bị bệnh sợ xã hội nhát gan ít lời như sư muội làm thế nào ăn chặt được Thái tử Yêu tộc. 
Lúc này, sư muội yên lặng thu nắm đấm lại, nhìn thoáng qua lốc xoáy đã biến mất kia, trên mặt hiện ra vẻ bất an vì làm sai, ấp úng nói: “Sư tỷ, có phải muội đánh người không?” 
Chư Tụ: “...” 
Muội không chỉ đánh người, còn đấm thẳng người ta vào không gian nào đó không ra được. 
Nhưng thân là sư tỷ, tất nhiên nàng phải an ủi người trong nhà trước. 
Nàng nói: “Là gã lao ra dọa người trước, sư muội chỉ tự vệ thôi!” 
Úc Tiêu Tiêu nghe vậy, nét mặt như suy tư gì. 
Nàng ấy lẩm bẩm: “Cho nên, đây là... phản kháng mà sư tỷ dạy muội, đúng không?” 
Tuy rằng Chư Tụ cảm thấy tiểu sư muội nhà mình dường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3606003/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.