Tống Nam Thời phồng quai hàm lên, mặt không cảm xúc nhai nhai nhai. 
Giương mắt lên thì thấy một tiểu ca đang dùng hết tuyệt chiêu lấy lòng linh thú không biết lúc nào lại ngừng lại, đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng. 
Tống Nam Thời: “?” 
Nàng không thể hiểu được. 
Tiểu ca kia muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng vẻ mặt phức tạp hỏi: “Cái này… ăn ngon không?” 
Tống Nam Thời theo bản năng cảm nhận một chút. 
Sau đó đánh giá: “Cũng tạm, không ngọt không ngán không có hương vị gì, nhưng khi ăn cảm giác rất thô ráp, rất thử thách răng, kiến nghị các tiểu đồng bọn răng không tốt không nên mua.” 
Nói xong, nàng bỗng nhiên nhớ ra nàng đang ăn cái gì. 
Nàng từ từ cúi đầu xuống, nhìn miếng thú lương bị nàng cắn một miếng trong lòng bàn tay. 
Từng hàng vết răng có thể thấy rõ ràng. 
Tống Nam Thời: “...” 
Nàng im lặng chốc lát, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt tiểu ca càng thêm phức tạp. 
Hắn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Không nghĩ tới đạo hữu lại có lòng như vậy, thú lương cho linh thú còn tự mình nếm thử trước.” 
“Nhưng mà.” Hắn ta dừng một chút, khuyên nhủ với vẻ phức tạp: “Đạo hữu, chọn con linh thú mà thôi, lần này không thành công thì còn có lần sau. Chúng ta thật sự không cần đến nỗi như vậy đâu.” 
Hắn ta tỏ vẻ “Ngươi đừng hòng dụ ta.” 
Tống Nam Thời: “...” 
Nàng hết đường chối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh/3605980/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.