"Mộ tổ?" Dương Thăng cảm thấy hơi khó nhằn, "Không có nó dắt theo, tụi mình đâu có cách nào vào được kết giới mộ tổ, sao lại tự chạy một mình như thế chứ? Trước khi mày kêu tụi tao tới nó có gì bất ổn không?"
Vân Vĩnh Trú nói, "Không có gì lạ thường cả, chỉ hơi suy sụp vì một vài chuyện thôi."
Sau khi nghe xong cả câu, Thanh Hòa đứng bên cạnh bảo, "Từ lần đến Vô Khải hôm trước, hình như Vệ Hoàn vẫn luôn hơi kỳ lạ. Lúc đưa Cảnh Vân về nhà, cậu ấy trông có vẻ cực kỳ khó chịu. Chẳng nhẽ Sa Hoa động tay động chân với cậu ấy?"
"Phải ha." Dương Linh cũng nhớ tới, "Ả vu nữ kia cứ nói gì đó với anh Hoàn Hoàn mãi."
Nghe Thanh Hòa nói vậy, Vân Vĩnh Trú chợt nhớ đến Vệ Hoàn sau khi trở về đã kể cho hắn nghe việc bên được chiêu hồn hiến tế.
Yến Sơn Nguyệt bình tĩnh phân tích, "Có khi nào liên quan đến hiến tế không."
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng, hắn cảm thấy bản thân rất đỗi nực cười. Bất luận bình thường có bình tĩnh và cẩn thận đến đâu, một khi gặp chuyện liên quan đến Vệ Hoàn, đáy lòng lại rối loạn không thôi.
Rốt cuộc Vệ Hoàn đã hiến tế cái gì. Chẳng nhẽ hắn đoán nhầm, thứ cậu hiến tế là thân xác cậu?
"Để tôi thử xem có vào được không." Lần đầu tiên Vân Vĩnh Trú thử đánh thức linh lực không thuộc về bản thân trong cơ thể. Mặc dù ban nãy hắn đã lợi dụng yêu lực Cửu Phượng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557889/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.