(*) Raw là 日中则昃 – Nhật trung tắc trắc, một câu thành ngữ của TQ, có nghĩa là mặt trời ban trưa lên đến đỉnh đầu rồi sẽ lặn dần về phía Tây. Nó dùng để ám chỉ rằng khi sự việc phát triển đến mức độ nhất định sẽ đi về hướng ngược lại, sự vật phát triển đến mức thịnh vượng nhất thì sẽ dần suy tàn.
Đêm trước ngày bầu cử công khai, thân là phát ngôn viên của đảng phái Kim Ô, công việc của Vân Vĩnh Trú rất bận rộn, Vệ Hoàn cũng về Sơn Hải. Trước tiên cậu và Dương Thăng đến phòng tạm giam ngầm của Sơn Hải, thấy Tạ Thiên Phạt vẫn còn đó thì mới yên tâm hơn xíu. Nhưng Thanh Hòa không ở đấy làm Vệ Hoàn thấy hơi kỳ lạ.
"Có lẽ cậu ấy đến tổ nghiên cứu khoa học. Phải rồi, bước tiếp theo mày định làm thế nào?" Dương Thăng hỏi.
Vệ Hoàn ngẩng đầu, mây mù màu xám nhạt giăng kín trời, như thể đang tích trữ một cơn mưa ào ạt.
"Điều tra từ đơn xin chi viện bảy năm trước." Vệ Hoàn nhìn sang Dương Thăng, "Năm đó trong cả tiểu đội 7, chỉ có mình tao nhận được đơn xin chi viện kia. Trên nó không chỉ có con dấu của quân đội Chính phủ mà có cả con dấu của đội Chuẩn bị chiến đấu Sơn Hải."
Sắc mặt Dương Thăng nghiêm trọng, "Khi ấy bố mẹ mày đều đã qua đời, địa vị của tộc Cửu Phượng trong quân đội Chính phủ không còn lớn mạnh như xưa nữa, nếu kẻ thù cũ của gia tộc Cửu Phượng nhân dịp đó ra tay cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557885/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.