Từ nhỏ Vệ Hoàn đã có năng lực chuyển tình rất mạnh, mức độ cao nhất là có thể đồng cảm với cảnh ngộ của người khác như thể mình cũng bị. Cho nên, vào khoảnh khắc này đây, cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng Dương Sơ.
Sắc mặt Dương Sơ trông rất tệ, cực kỳ nhợt nhạt, đôi môi cũng hơi tím tái. Biểu cảm của ông trông khá hài, giống như vừa khóc vừa cười, như thể xác thịt và linh hồn chẳng hề tương xứng, cơ bắp yếu ớt co giật, dòng lệ tuôn ra từ hốc mắt đỏ hoe, khiến đôi mắt đục ngầu của ông sáng lên một chút.
Có lẽ ông thấy bản thân đã đến tuổi này rồi mà còn khóc thì thật sự hơi mất mặt, thế là ông khó nhọc nâng tay lên, lau qua quýt, nở nụ cười cứng nhắc.
"Tiểu An, bố nhớ con lắm." Giọng nói của ông ta khàn khàn lạ thường, cơ thể loạng choạng bước hai bước về phía Vệ Hoàn, giống như một con rối gỗ.
Vệ Hoàn nhìn ông ta chằm chằm, nhìn chòng chọc vào gương mặt thoạt trông dịu dàng nho nhã. Quang nhận của cậu lập tức áp sát Dương Sơ, khiến ông ta không cách nào bước lại gần.
"Tôi không phải con trai ông." Vệ Hoàn nói từng câu từng chữ với giọng điệu thờ ơ, thanh đao ánh sáng trong tay vẫn chĩa vào Dương Sơ như cũ. Dẫu cho sự thật tàn nhẫn, nhưng cậu vẫn muốn nói, "Con trai ông đã chết rồi."
Biểu cảm của Dương Sơ thoáng thay đổi, ánh mắt ông ta mờ mịt như bị một lớp sương mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557877/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.