Để lộ một bản thân chân thật nhất cho người khác thấy là chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng đối với Vân Vĩnh Trú mà nói, nguy hiểm có lớn đến đâu thì mãi mãi cũng không mãnh liệt bằng khát vọng có được Vệ Hoàn. Thế nên khi hắn cố gắng nói ra hết những lời vốn đã ủ kín nhiều năm, trong lòng ngoài thấy như được giải thoát còn lại chỉ là sự thấp thỏm.
Hắn không biết Vệ Hoàn sẽ nhìn nhận dáng vẻ này của mình như thế nào.
"Không biết vì sao..." Vệ Hoàn vốn yên lặng lắng nghe, bỗng lên tiếng, dường như cậu đang suy tư điều gì đó, "Tôi cảm thấy tôi phải thích cậu từ rất lâu rồi mới đúng, để đến tận bây giờ có vẻ hơi sai sai."
Đom đóm khắp trời đồng loạt tạm dừng trong tích tắc, một lát sau lại khôi phục trạng thái lững lờ trôi.
Cậu cười rộ lên, "Dù tôi không biết tất cả những gì cậu đã làm, tôi vẫn sẽ thích cậu. Không đúng, cho dù cậu không làm bất cứ điều gì vì tôi thì tôi cũng sẽ thích cậu." Cậu không ngừng sửa lại cách diễn đạt của mình, cố gắng tìm kiếm bằng chứng trong dòng ký ức và mạch suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng cậu có cảm giác tình cảm của bản thân giống như bộ tranh ghép hình vẫn chưa hoàn thiện, làm thế nào cũng không hợp lý, chỉ đành từ bỏ.
Nhưng cậu vẫn luôn nhớ rõ tâm tình của mình vào lần đầu tiên gặp gỡ Vân Vĩnh Trú.
Vệ Hoàn hiếm khi dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói chuyện nhưng giờ khắc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557866/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.