Vầng sáng chói mắt bao trùm hết thảy, giữa khoảng không mênh mông, Vệ Hoàn nghe thấy âm thanh nứt toạc, giống như dòng sông băng tan chảy. Tiếng vang kia càng ngày càng rõ ràng, hết tiếng này đến tiếng khác, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn.
Yêu quang màu lam chiếu rọi ngang qua tầm nhìn, yêu phong mãnh liệt của Cửu Phượng tràn ra từ vết nứt trên kết giới ánh lam, xuyên qua thân thể của Vệ Hoàn. Chỉ trong nháy mắt, cậu dường như cảm nhận được yêu hồn giấu kín trong cơ thể bị ngọn gió màu lam này đánh thức, yêu tâm màu lam cháy rực lên.
Cuối cùng, dưới yêu lực không gì cản nổi của Kim Ô, kết giới bao phủ toàn bộ nhà cũ Cửu Phượng vỡ vụn, chuyển thành luồng không khí màu lam khổng lồ lao ra ngoài.
Vệ Hoàn cảm thấy choáng váng, nghiêng đầu thì thấy cả người Vân Vĩnh Trú đã xuất hiện trạng thái yêu hóa hoàn toàn, một bên mắt gần với cậu giăng kín tia máu, gần như đã chuyển hẳn sang màu đỏ, khóe môi cũng tràn ra máu tươi. Đôi cánh trắng như tuyết mất thăng bằng, không ngừng lui về sau dưới sức ép của gió.
Vệ Hoàn lo lắng tột độ, "Vân Vĩnh Trú, cậu sao rồi? Cậu không sao chứ."
Vân Vĩnh Trú cau chặt mày, toàn bộ phản lực từ kết giới Cửu Phượng đều tác động vào người hắn, ngoài trừ đau đớn, hắn gần như không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào khác từ thế giới bên ngoài. Yêu lực mạnh mẽ làm chất xúc tác cho nứt hồn châm trong tim hắn, yêu tâm bị giằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557863/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.