Còn, còn trả lại nữa á...
Vân Vĩnh Trú nói xong, một tay chống xuống đệm giường mềm mại, nâng nửa thân người dậy, bao vây Vệ Hoàn vẫn đang luống ca luống cuống vào trong. Vốn dĩ đang ở tư thế mặt đối mặt, hiện tại lại biến thành một trên một dưới. Cảm giác áp bức mãnh liệt tỏa ra từ người Vân Vĩnh Trú khiến Vệ Hoàn càng thêm thấp thỏm bất an. Ngày thường mồm miệng tía lia, cái gì cũng có thể lấy ra để đùa được, mà đến lúc này cổ lại đỏ bừng hết cả lên.
Hắn muốn làm gì.
Chắc không phải thật sự muốn hôn cậu đấy chứ.
Có lẽ là do suy nghĩ linh tinh quá nhiều, trước mắt Vệ Hoàn vậy mà lại xuất hiện hình ảnh cậu truyền khí cho Vân Vĩnh Trú ở mê cung kính xoắn ốc, chẳng qua bây giờ bọn họ đảo ngược trên dưới, tình thế nghịch chuyển. Ánh mắt cậu thăm dò nhìn Vân Vĩnh Trú, nhìn cái người hôn mê dưới đáy biển ngày xưa.
Có lẽ cả đời này cậu ấy cũng sẽ không biết bí mật này.
Nhưng lỡ như cậu ấy biết rồi thì sao?
Rồi lỡ như, cậu ấy đã biết mình là Cửu Phượng.
Bỗng nhiên cậu không dám nghĩ tiếp nữa, hoảng loạn chớp mắt mấy cái, đáy lòng rối loạn đến mức chẳng gì lấn át được. Nếu Cửu Phượng vẫn là Cửu Phượng như xưa có lẽ cậu đã cởi bỏ lớp da này từ lâu rồi. Song hiện tại, cậu thật sự không dám chắc chắn. Vốn dĩ ngày trước người này đã không thích mình lắm, huống chi là đến cuối cùng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557860/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.