"Thú cưng?"
Vệ Hoàn cuống cuồng trở mình, chuyển sang đối mặt với Vân Vĩnh Trú. Nhưng vừa quay qua cậu lại đột ngột đơ người.
Ẩu rồi đó ba, tự nhiên mình quay người chi vậy.
Mặt cậu đỏ bừng. Khả năng nói nhiều đến độ người khác chẳng cách nào chen ngang bỗng dưng mất hiệu lực trong tích tắc, "Thầy..."
Thấy cậu như vậy, Vân Vĩnh Trú bất chợt cười rộ lên.
Nụ cười này khiến Vệ Hoàn vốn dĩ đã chẳng mấy tỉnh táo bị mê hoặc đến độ đầu óc quay cuồng, thần hồn điên đảo, não bộ roẹt một tiếng rồi đình chỉ vận hành. Bình thường Vân Vĩnh Trú không hay cười quả là một quyết định sáng suốt! Vệ Hoàn thầm nghĩ trong lòng, làm gì có ai cưỡng lại được dáng vẻ này của cậu ấy chứ. Mấy người khen Vân Vĩnh Trú đẹp đều chưa hề gặp được dáng vẻ đẹp nhất của cậu ấy. Bọn họ là đám ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn được một góc nhỏ của tòa núi băng.
Chỉ mỗi mình thấy được.
Chỉ mỗi mình mà thôi.
Hạn chế của ám thị tâm lý như vậy khiến nhịp tim Vệ Hoàn càng tăng nhanh. Bấy giờ cậu chẳng buồn hoài nghi rằng có phải bản thân đã thích Vân Vĩnh Trú rồi hay chăng. Phán đoán này đã trở thành chuyện nhỏ, không đáng để bận tâm.
Vân Vĩnh Trú giấu ý cười bên khóe mắt, gợn nước dập dềnh trên hồ xuân cũng nhạt dần, hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh. Cánh tay hắn vẫn còn khoác lên người Vệ Hoàn, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, "Em đang khó chịu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/3557843/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.