Sống không được bao lâu?
Vệ Hoàn sửng sốt mất mấy giây, nhíu mày nhìn về phía Leah, "Cô đang đùa kiểu gì vậy?"
Đến A Tổ cũng thấy bối rồi, "Đúng thế, anh ta, không phải anh ta vẫn đang yên đang lành à?" Nói xong nhóc sờ lên cánh tay Vệ Hoàn rồi lại vỗ lên đùi cậu, "Cũng đâu có thiếu cánh tay, cụt cánh chân nào đâu."
"Cái này." Leah ném cho Vệ Hoàn một cái ống tiêm, "Tôi đã làm xét nghiệm với nó, là yêu độc."
Yêu độc?
Vệ Hoàn cầm ống tiêm kia lại gần, đặt dưới mũi ngửi, quả thật có mùi của yêu quái, hình như là...
Câu vẫn.
Hơn nữa còn là yêu tâm câu vẫn trăm năm, yêu khí cực kỳ mạnh mẽ. Để được như thế này chắc có lẽ phải hút cạn cả một cây câu vẫn hoàn chỉnh. Bàn tay đang cầm ống tiêm bỗng dưng mất hết sức lực. Con người không hiểu rõ lắm thì không nói gì, Vệ Hoàn là yêu quái, đối với lực sát thương của cái thứ này hiểu đến mức không thể hiểu rõ hơn được nữa. Thời còn đi học, thầy cô đã nhắc nhở vô số lần, yêu độc như câu vẫn nếu có thể tránh thì phải tránh, nhẹ thì thân thể bị tê liệt, nặng thì trọng thương khó chữa. Nếu nhân loại bị dính phải thì việc đi đời nhà ma là chuyện không cần nghi ngờ.
Hiện tại cậu không có lấy một chút yêu lực, chẳng phải thành nhân loại rồi ư?
"Đừng nghĩ nữa, cậu còn nhiều nhất là hai tuần." Leah lấy lại ống tiêm, ném vào hòm thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505676/chuong-4.html