"Vậy hiện tại bạn của thầy..." Vệ Hoàn nói, thật ra cậu rất muốn biết lập trường hiện tại của Tô Bất Dự. Từ những gì xảy ra trước mắt thì có vẻ Tô Bất Dự vẫn hoài niệm về cậu.
Mất đi Dương Thăng đối với cậu đã là một chuyện vô cùng đau khổ. Trong những ngày đầu tiên, gần như mỗi đêm cậu đều mơ đến hình ảnh thời ấu thơ. Bất kể mình có làm chuyện nguy hiểm đến mức nào thì Dương Thăng vẫn luôn là người đứng sau lưng canh chừng giúp cậu; bất luận cậu có phạm sai lầm lớn đến độ nào thì đều có Dương Thăng chịu trách nhiệm cùng với cậu.
Mỗi khi tỉnh dậy, Vệ Hoàn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, muốn không màng điều gì nữa mà vọt đến trước mặt anh để giải thích và bù đắp lại hết thảy nhưng cậu không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh sự trong sạch của chính mình. Cho dù giải thích ra sao thì cũng chẳng thể nào mang cha của bạn thân quay về.
Cậu không muốn mất đi bất kỳ ai nữa.
"Đã ra đi từ rất lâu rồi." Vào khoảnh khắc Tô Bất Dự mở miệng, ánh mắt y chợt trở nên ảm đạm, "Cậu ấy là yêu, đi rồi sẽ không về được nữa." Y làm ra vẻ thoải mái nhìn Vệ Hoàn, cười nói, "Tuy thầy thấy em giống cậu ấy nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi, bề ngoài hai người không giống nhau đâu. Nhưng thầy cứ luôn cảm nhận được bóng dáng của cậu ấy trên người em. Tất nhiên cũng có khả năng là do đã lâu rồi không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-toi-ra-tat-ca-deu-khong-phai-con-nguoi/2505638/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.