Bên trong nghĩa trang bỏ hoang, sau khi Lục Tuyết Kỳ đột nhiên xuất hiện, bầu không khí bỗng trở nên khác lạ.
Chu Nhất Tiên nhíu mày, cười gượng một tiếng, thốt: “Chẳng phải là Lục nữ hiệp ở Thanh Vân Sơn hay chăng, sao cũng đến tụ tập ở nơi này?”.
Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn Chu Nhất Tiên, sau đó ánh mắt dùng lại trên mình Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mỉm cười, sóng mắt lấp lánh, cũng đang thăm dò nàng.
Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày, quay đầu lại, nói với Tiểu Hoàn: “Tiểu Hoàn cô nương, pháp bảo mà cô vừa nói đến có phải chính là do người cứu cô sử dụng không?”.
Tiểu Hoàn gật đầu khẳng định: “Không sai, đúng là như vậy, ta nhớ rất rõ”.
Mặt Lục Tuyết Kỳ hiện vẽ băn khoăn, dường như đang suy nghĩ điều gì, nhưng nàng chẳng đợi lâu, hỏi tiếp: “Người đó hiện ở đâu? Cô mới nói đến một ma đầu nữa, y ở nơi nào, có thân phận gì, cô có biết không?”.
Trên mặt Tiểu Bạch đứng ở canh đó cũng lộ vẻ chú tâm. Tiểu Hoàn không nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Thân phận và lai lịch ma đầu đó tôi nhìn không ra, chỉ biết đạo hạnh của y thật là cao sâu khó dò, nhưng sau khi y bắt bọn tôi, thì trói lại nhốt trong mấy cái quan tài u ám này, rồi biến mất, cứ vài ngày mới xuất hiện một chốc. Tôi nhớ hôm qua y trở về một lần, sau đó không thấy nữa, có lẽ đợi vài ngày nữa y mới trở lại?”.
Lục Tuyết Kỳ “à” một tiếng, chân mày dường như nhíu lại thêm, nói: “Còn kẻ cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien/820378/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.