Chương trước
Chương sau
   
Đêm tối núi cao, nhà nhà tắt đèn, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, không có thấy trăng, chỉ có vài ánh sao lưa thưa tận chân trời, thấp thoáng ánh sáng yếu ớt.
Gió đêm thổi hù hù trên Hà Dương Thành, như dã quỷ khóc than, thật lãnh lẽo khủng bố, liên tưởng đến trường hạo kiếp đã trải qua ở đây, trên đường xá trong ngoài thành, không ngờ cả một bóng người cũng không nhìn thấy. Trên đường cái dài dằng dặc, chỉ có vài phiến lá khô tình cờ bị gió thổi rụng, lăn bay cô độc bồi hồi, phiêu phương về phương xa.
Trong đêm khuya quỷ dị đó, từ trong Hà Dương Thành đột nhiên phất phơ một bóng đen, như quỷ mị cơ hồ không còn là thực thể, len lén không hơi không tiếng hạ mình ngoài thành, thần tốc lướt đi trên cổ đạo phía nam  Hà Dương Thành. Sau đó không đầy một khắc, lại có một bóng xám đuổi gấp, chăm chăm theo bóng đen kia.
Hai người dĩ nhiên là Vu Yêu và Thượng Quan Sách ngàn dặm truy tung, bắt đầu từ Nam Cương cho đến ngày nay xâm nhập Trung thổ, vụ rượt đuổi này cũng đã kéo dài quá lâu rồi. Thượng Quan Sách kỳ thuật thần thông cao thâm của Phần Hương Cốc, thêm vào pháp bảo Cửu Hàn Ngưng Băng Thích thần kỳ khôn lường, Vu Yêu không tránh khỏi phải cật lực ứng phó, nhưng Vu Yêu một thân thuật pháp quỷ dị, mỗi thứ đều vượt ngoài ý tưởng của người ta, tuy tuyệt không thể biến hóa thành trăm ngàn hình bóng, lại cũng khiến Thượng Quan Sách đau đầu khôn cùng, mỗi lần mắt thấy rõ ràng sắp bắt giữ được, lại luôn thất thủ.
Nếu đổi lại là người thường, đụng phải tình huống này, số đông đã bỏ buông rồi, chỉ là Thượng Quan Sách lại đang mang mệnh lệnh của Phần Hương Cốc chủ Vân Dịch Lam, trên mình Vu Yêu phần nhiều cơ hội có thể có phương pháp giải khai bí mật Thiên Hỏa của Vu Tộc Nam Cương, vô luận ra sao, đó là cái Phần Hương Cốc phải có cho bằng được, cho nên suốt đường đi, cứ cứng cổ cho dù có mệt cũng rượt cho được.
Bất quá sự kiên trì đó cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tu hành của hai người mức độ cao thấp thấy rõ, Vu Yêu nội trong thời gian ngắn có thể gắng gượng chống đỡ nổi, nhưng đủ thứ pháp thuật quỷ dị mà Vu Yêu bao lần dùng đến để đào thoát đều bị Thượng Quan Sách nhất nhất nhìn thấy hết, dần dần ghi nhớ trong lòng, tới bây giờ, Vu Yêu có muốn đào thoát sự rượt đuổi của Thượng Quan Sách cũng càng lúc càng khốn đốn.
Điểm này trong long Thượng Quan Sách biết được, Vu Yêu lại càng rõ hơn, cho dù là rõ, gã lại thật vô kế khả thi. Nếu có cách thoát khỏi con người khả ố như mũi dùi bám váo xương kia, trên đường thiên lý gã đã sớm dùng tới không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Thượng Quan Sách đại danh vang vọng gần trăm năm, đương thời là nhân vật phong vân tại Nam Cương, đạo hạnh, tu hành, kiến thức nhãn giới, không có cái nào là không thượng thừa, nào phải là người bọn đệ tử đời hai của Phần Hương Cốc như Lý Tuân có thể so sánh.
Tuy Vu Yêu liên tiếp thi triển kỳ thuật dị pháp, nhưng không ngờ nhất nhất bị phá, tối đa chỉ bất quá che đậy được một khắc, vừa mới thấy đã xa cách được một đoạn, không lâu sau, cuối cùng vẫn bị Thượng Quan Sách rượt kịp.
Thượng Quan Sách trong mấy lần đối thoại với Vu Yêu có nói ra nguyên nhân Phần Hương Cốc Dịch Vân Lam nhất định muốn bắt gã về, nhưng gã tuyệt không thúc thủ chịu bị bắt. Đêm đó, mắt thấy Thượng Quan Sách sau lưng càng lúc càng rượt đến, con đường vùn vụt cuộn lùi ra sau, lại ít thấy có gò ụ che chắn, địa
thế dần dần ngang bằng bát ngát, một mảnh hoang nguyên xuất hiện trước mặt.
Chỗ như vậy còn có thể trốn đâu được nữa?
Vu Yêu cười khổ một tiếng dưới tấm khăn che mặt, gắng sức lướt đi, nhưng tiếng xé gió như sấm chớp từ đằng sau lại càng ép tới.
Đang lúc bàng hoàng không biết phải làm sao, bất chợt tựa như cảm thấy gì đó, phát hiện gì đó, nghiêng đầu nhìn về một phía. Gã mang danh hiệu “Vu Yêu”, từ cái tên có thể cho thấy sở trường của gã là thứ đạo pháp thần thông gì, thêm vào là người Vu Yêu thể chất bản thân kỳ lạ, đối với quỷ linh âm hồn chi khí, mẫn cảm gấp mười lần người tu hành bình thường, trên con đường rộng lớn này, đang lúc chạy cuống cuồng vẫn mẫn cảm phát hiện sâu kín một bên cổ đạo hoang dã không ngờ có quỷ khí thâm trầm âm ám đang tản phát ra đằng xa.
Vu Yêu cả mừng nhìn sang, thân người xoay gấp giữa không trung, sựng người quẹo người sang phía đó,lại tất tưởi lướt về chỗ sâu tối đó, Thượng Quan Sách truy tung đến hừ lạnh một tiếng, búng người bay ngang, phiêu phiêu đãng đãng, cứ tùy ý chuyển hướng, lại tận lực rượt theo.
Chỉ là trì hoãn một chút, Vu Yêu đã vượt xa một khoảng, thân ảnh cũng đã hơi mờ mịt, Thượng Quan Sách lại không lo lắng gì mấy, suốt chặng đường dài mệt mỏi truy trung, lão đã nắm chắc bảy tám phần tuyệt kỹ của Vu Yêu thần bí khôn lường kia, liệu tưởng được gã cũng không còn mưu kế gì nữa, lão giờ phút này trong lòng đã có cảm giác như mèo vờn chuột.
Hao phí biết bao khí lực, truy tung ngàn dặm, phí biết bao là công sức, làm sao mà không trừng trị ngươi cho hả giận được?
Thượng Quan Sách cười lạnh trong lòng, như nắm chắc hoàn toàn đại cục, thong dong đuổi theo.
Rất mau chóng, sự việc xuất hiện trước mặt Vu Yêu đã chứng minh suy đoán của gã, ở đây quả nhiên là nơi âm khí cực thịnh, ở Trung thổ kia là nghĩa trang, cũng là nơi quản thi thể của những người quá cố còn chưa chôn cất, bất quá nhìn mức độ hư hoại của đình viện tiểu ốc này, đa phần là nơi đã bỏ phế khá lâu.
Trong lòng Vu Yêu không khỏi có chút thất vọng, nghĩa trang này âm khí cực thịnh, chính là nơi tốt nhất để gã thi triển dị thuật của mình, nhưng thời gian hoang phế đã quá lâu, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, đặc biệt là mấy môn dị thuật tương tự của Quỷ Đạo của gã, có thể khống chế thi thể, uy lực rất lớn, nhưng vẫn không có cơ hội thi triển, nếu nhân cơ hội đột nhiên thi triển phát thuật, quá nữa có thể khiến Thượng Quan Sách chịu thiệt thòi lớn.
Chỉ là nghĩa trang này hoang phế đã quá lâu, tự nhiên là không có thi thể nào mới qua đời ở đây cho gã điều khiển rồi.
Có điều dù thất vọng, nhưng đối với Vu Yêu mà nói, nơi này có thể là nơi tuyệt địa phùng sinh rồi, liền không dám chậm trễ nữa, thân ảnh màu đen lướt “vù” một tiếng vào gian nhà tối đen mù mịt trong nghĩa trang.
Có điều đúng lúc thân ảnh gã phiêu hốt, trong đầu chợt thoáng hiện lên một mối nghi hoặc, nghĩa trang này hoang phế đã lâu, nhưng tại sao quỷ khí âm u vẫn mạnh mẽ kéo dài như vậy?
Đêm nay mây đen che phủ mặt trăng, gió thổi lồng lộng, gian nhà nhỏ giữa nghĩa trang càng tối như mực, đưa tay lên cũng khó nhìn rõ năm ngón. Có điều đối với người tu đạo, đặc biệt là loài “người” có thể chất dị thường như Vu Yêu, bóng tối này hoàn toàn không có trở ngại gì, gã mau chóng nhìn nhận ra tình cảnh đại thể bên trong gian nhà. Nơi này quả nhiên hoang phế đã lâu, tường nhà lở loét, tàn phá thậm tệ, phía trước vốn là một chiến án để bài vị của vong linh, giờ đã đổ nghiêng đổ ngã, chính giữa phòng là mấy cỗ quan tài nằm nghiêng ngã, có mấy chiếc thậm chí cả nắp quan tài cũng không thấy đâu.
Bên tai chợt nghe tiếng gió phần phật bên ngoài nghĩa trang, hiển nhiên là Thượng Quan Sách đã đuổi theo đến nơi, Vu Yêu không dám chần chừ, vội lắc mình một cái, trên tay đột nhiên có thêm một thứ đồ bằng sắt kỳ hình quái trạng, trông giống như đinh, toàn thân đều là gai nhọn, sau đó không thèm liếc nhìn lấy một cái, ngón tay búng ra liên tiếp. Chỉ nghe “sì sì sì” mấy tiếng, thứ đồ quái dị trong tay gã biến mất trong bóng tối, bay một góc nào đó trong gian nhà tối om.
Mỗi một chiếc “đinh” quái dị bay vào bóng tối, ở đuôi đều đột nhiên sáng lên một vòng sáng màu lam nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ thoát hiện lên rồi lập tức biến mất. Liền theo đó, âm khí vốn bao phủ khắp phòng, đột nhiên mạnh lên gấp mười lần, cơ hồ như có thể thấu xương nhập cốt người ta vậy.
Vu Yêu cười lạnh một tiếng, đảo mắt một vòng, cả người đột nhiên bay lướt lên, nhảy vào một cỗ quan tài trong góc tường. Cỗ quan tài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nắp cũng không đậy kín mà lệch hẵn ra một bên.
Vu Yêu trườn người vào bên trong một cách vô thanh vô tức, những nơi người thường nhìn đã thấy sợ thì gã lại càng thích thú. Cùng lúc gã trượt người vào trong, chiếc nắp quan tài đậy lệch kia cũng được kéo lại cho nagy ngắn.
Chốc lát, tiếng y phục phất gió đã dừng lại, gian phòng trở nên yên tĩnh như tờ, không còn thanh âm gì khác. Kế đó là thân ảnh Thượng Quan Sách xuất hiện ngoài cửa.
Vu Yêu núp trong quan tài, trong lòng bình tĩnh chờ đợi, cỗ quan tài này vừa hay bị mẻ một góc, khiến gã có thể nhìn rõ mọi cữ động của Thượng Quan Sách, nên lại càng thêm đắc ý. Chỉ cần Thượng Quan Sách nhất thời sơ ý, đi vào thêm hai bước, tất sẽ rơi vào “Âm  Mị” kỳ trận do gã bày bố, dựa vào âm khí dị thường ở nơi đây, nhất định có thể khiến Thượng Quan lão tặc trở tay không kịp.
Gã đang đắc ý theo dõi, nhưng thấy Thượng Quan Kiệt vô cùng cẩn thận, không vì mất dấu Vu Yêu mà vội vã, mà chỉ đứng ngoài cửa, cẩn thận từng chút một xem xét khắp mọi nơi, xem ra có quá nửa là không dám bước vào.
Trong lòng gã có vài phần thất vọng, mắng thầm lão tặc tử  giảo hoạt, rồi mới bắt đầu để ý xung quanh.
Không ngờ, gã vừa để ý, chợt giật bắn mình, hồn xiêu phách tán.
Trong quan tài mà gã đang nấp còn có một người nữa.
Thực ra với tính cách của Vu Yêu, nếu trong quan tài là một người chết, hay nói khó nghe hơn, nếu là một bộ xác khô thì không chừng gã còn cảm thấy vui mừng, thế nhưng trong quan tài này, rõ ràng là một người sống!
Từ lúc gã bước vào căn phòng sau đó nấp vào quan tài, tuyệt nhiên không phát hiện ra. Đến tiếng động của hơi thở cũng không có. Vu Yêu kinh sợ, toàn thân bủn rủn, có lẽ lý trí gã đang miễn cưỡng điều khiển cơ thể, không giám hét to hoặc phá quan tài mà ra. Thế nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Một lúc sau, gã bắt đầu phát hiện ra một điều khiến gã càng kinh sợ hơn. Người sống đó, hiển nhiên không hề hô hấp…
Một người sống mà không thở!
Trong chốc lát, gã đoán chắc chắn rằng kẻ cùng ở trong quan tài với mình là một người sống, bởi vì hai người trong cùng một quan tài, nên cũng không có mấy không gian, dựa vào tu vi của gã, gã rất nhanh liền phát hiện người này vẫn còn nhịp tim đập, nhưng không hiểu sao hai lỗ mũi không hề chuyển động. Vu Yêu khe khẽ đưa tay ra quan sát, một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, nhưng người này tuyệt nhiên không hề thở.
Vu Yêu trong đầu cảm thấy khó hiểu.
Trước khi xảy ra điều này, Vu Yêu vốn định ám toán Thượng Quan Sách, nhưng giờ tâm thần đại loạn, nhất thời không thể tập trung tinh thần, khí huyết cứ dần dần thất tán. Có điều, gã vốn là kẻ tu vi thâm hậu, tâm niệm nhất động lập tức cảm thấy không ổn, liền tự động vận chân pháp, bình định tâm trí, một lúc sau liền lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc Vu Yêu đang định đối mặt với với tình huống ngoài sự tiên liệu thì một việc khác càng khiến gã trợn mắt ngạc nhiên, chân tay cứng đờ.
Cả cỗ quan tài đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ:
Rắc!
Giống như có vật gì đó đóng lại, âm thanh rất khẽ, dường như rất khó nghe thấy, thế nhưng trong căn phòng nhỏ này, âm thanh đó đối với những kẻ tu hành cao thâm thì lại là một chuyện khác.
Thượng Quan Sách dường như cũng đồng thời phát hiện ra, liền quay người, nhìn vào phía góc.
Vu Yêu còn càng ngạc nhiên hơn, trong chớp mắt như cảm thấy trong quan tài này, đột nhiên từ bốn phương tám hướng phát tán ra một luồng yêu lực kỳ quái, như một chiếc dây thừng, từ từ xiết chặt lại, dựa vào một thân thần thông của gã, vậy mà gặp phải luồng yêu lực kỳ dị này, hoàn toàn không có chút phản kháng, chỉ trong sát na đã không thể cử động được, rõ ràng đã bị luồng yêu lực đó trói chặt trong quan tài.
Hồn phách Vu Yêu như mất đâu hết.
Lúc này, trong không gian tối đen của quan tài, gã bổng cảm giác “người sống” như chợt tỉnh dậy mở trừng mắt nhìn gã.
ánh mắt của hai người nhìn nhau…
Sau đó, “người sống” vô thanh vô tức, khe khẽ mĩm cười.
Thượng Quan Sách mở mắt trừng trừng nhìn vào góc phòng, nhưng cũng không lập tức tới gần xem xét. Lão mặc dù không có được cái cảm như của Vu Yêu, thế nhưng với đạo hạnh cao thâm và sự hiểu biết của lão, lẽ đương nhiên lão cũng hiểu đây là một nơi nguy hiểm.
Lão không giống như Vu Yêu, Thượng Quan Sách từ trước đến giờ chưa bao giờ thích nghĩa trang, đặc biệt với một người già như lão lại càng không thích những nơi như thế này.
Đồng thời lão cũng phát hiện rằng trong căn phòng này, yêu khí đại thịnh không thể xem  thường, vượt xa những nghĩa trang thông thường. Những trò tà ma yêu thuật của Vu Yêu lão hiểu hơn ai hết, mà hiển nhiên nơi này đúng là nơi mà Vu Yêu ưa thích.
Chính vì vậy, phải cẩn thận!
Thượng Quan Sách vận động chân pháp, bảo hộ thân thể, tỉ mỉ soi xét căn phòng kỳ quái, cảm giác được an toàn, lão mới từ từ từng bước bước vào.
Có điều lão vừa mới bước được nữa bước liền cảm thấy một cơn lạnh như băng chạy khắp thân thể.
Bên ngoài một trận gió đêm thổi tới, phát ra những tiếng u u, thật khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Thượng Quan Sách toàn thân giới bị, một chút động tĩnh kỳ lạ nào trong căn phòng này cũng không thể lọt qua mắt lão, thế nhưng trong căn phòng này, bốn bề ngoài sự yên tĩnh, chỉ còn lại là yên tĩnh.
Lão cười gằn một tiếng, đột nhiên nói to: “Lão phu sớm biết ngươi sớm núp trong quan tài, lão hữu, ngươi còn không chịu ra, đừng trách tađánh cả người lẫn quan tài, khiến ngươi phải chịu đau đớn”.
Không trả lời, bốn bề chỉ là sự tĩnh lặng.
Thượng Quan Sách tức giận quát: “Giả thần, giả quỷ”.
Nói xong liền không chậm trễ, nhảy lên một bước, đồng thời vung thanh Cửu Hàn Ngưng Băng Thích lên, bốn phía như càng trở nên lạnh lẽo.
Chính tại lúc này, từ một góc khác của căn phòng, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt vô thanh vô tức bay tới, từ phía sau lưng Thượng Quan Sách.
Thượng Quan Sách vốn đã giới bị toàn thân, nhưng “Âm Mị” kỳ trận do Vu Yêu bố trí này, bản thân có thể giấu kín âm lực đi, đồng thời hút lấy âm khí xung quanh để che phủ, đạo hạnh của Thượng Quan Sách thâm hậu, có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của khí mạch nơi này, vốn đã là tuyệt học thần thông. Nhưng lúc này, chính nó trở thành nhược điểm của lão, bị Vu Yêu nhìn thấu nên đã lợi dụng để tập kích. Thượng Quan Sách hoàn toàn không cảm giác được vẻ dị thường của hoàn cảnh xung quanh mình, đến tận lúc “Âm Mị” còn cách lưng lão tầm ba thước, tiếng gió chợt nổi lên, âm lực đại phát, lão mới giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy ánh sáng trắng của thanh Cửu Hàn Ngưng Băng Thích tản ra, chớp mắt đã tạo thành một tấm khiên che kín lấy Thượng Quan Sách.
Còn chưa kịp hoàn hồn, từ mọi góc của căn phòng, những luồng yêu lực màu xanh bắn tới tới tấp, khiến lão tay chân luống cuống, thế nhưng lão dù sao cũng chẳng phải người thường, Cửu Hàn Ngưng Băng Thích bắn ra những tia sáng bạc, dần dần tạo thành một lớp sương mù mờ mờ.
Lớp sương bạc đó cũng khiến cho pháp lực quỷ dị của trận Âm Mị dần dần chậm lại rồi ngưng kết thành những cục băng rơi xuống đất.
Khi cơn nguy hiểm đã qua đi, lão không kềm được đắc chí cười lớn: “Ngươi còn không mau giơ tay chịu …”.
Chữ “trói” còn chưa kịp bật ra, đột nhiên sắc mặt Thượng Quan Sách đại biến, kêu lên một tiếng khổ sở, toàn thân bị bắn ra ngoài khỏi căn phòng. Chính là luồng đạo quang màu xanh không biết từ lúc nào bắn vào người lão.
Trong bóng tối, Vu Yêu cùng kẻ thần bí nằm trong cỗ quan tài đều chăm chú theo dõi trận đấu pháp kinh tâm động động phách. Đột nhiên kẻ thần bí nói: “Ngươi có thể khống chế Âm Mị trong tay, tu vi cũng phải là thấp”.
Vu Yêu lần đầu tiên nghe thấy người đó cất tiếng, trong lòng thất kinh, nhưng giọng nói cùng ánh mắt không chút ác ý, trong lòng cười khổ một tiếng lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi”.
Người thần bí ngạc nhiên: “Ta sai chỗ nào?”.
Vu Yêu thở dài một tiếng rồi nói: “Âm Mị kỳ trận lúc trước do ta bày quả không sai, thế nhưng đòn cuối cùng tuyệt nhiên là do cao thủ không chết, không liên can gì tới ta. Nếu như ta đạt đến mức tu hành đó, thì cũng chẳng bị khốn ở đây”.
Người thần bí nhíu mày, cũng không nói gì nữa, Vu Yêu nhìn người này một lát rồi cũng chợt nhận ra, tình cảnh của người đó cũng chẳng khác tình cảnh của mình, cũng bị trói trong cỗ quan tài này, nhưng có một điều khác với Vu Yêu, đó là người đó còn bị một luồng yêu lực lớn mạnh kềm chế khí mạch toàn thân.
Vu Yêu trong lòng không khỏi kinh sợ, thầm nghĩ hiện giờ luồng yêu khí kềm  chế gã cũng đủ khiến gã không còn nhúc nhích. Vậy mà đối với kẻ thần bí này, dường như kẻ nhốt y còn lo như vậy chưa đủ, còn yểm lên thân y yêu khí còn mạnh hơn nữa mới có thể khiến y bất động.
Nếu như kẻ thần bí này mà không bị trói kín, thì đạo hạnh tu hành của y thật khiến người ta kinh sợ.
Mà kẻ có thể khuất phục được y, càng là một kẽ khiến người ta sợ hãi.
Vu Yêu trong lòng suy nghĩ rối bời, trung thổ đại địa, tàng long ngọa hổ, thạt ngoài sức tưởng tượng của gã.
Đúng lúc này, căn phòng nhỏ vang lên tiếng Thượng Quan Sách đang tức giận: “Nơi đây còn có vị cao nhân nào, xin hiện thân cho tại hạ được tương kiến, sau lưng ám toán sao có thể gọi là anh hùng?”.
Trong quan tài, Vu Yêu cùng người thần bí đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên Thượng Quan Sách đã phát hiện ra kẻ ám toán mình không phải là Vu Yêu mà là một người khác.
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh lót vang lên, từ trên nóc của căn phòng vọng xuống. Vừa mang vẻ thù hận, vừa mang vẻ sung sướng: “Không phải ngươi nói giả thần giả quỷ sao, ta còn muốn ngươi thấy, ai mới là kẻ đang giả thần giả quỷ!”.
Vu Yêu và người thần bí tự nhiên là không thể nhìn thấy kẻ đang đứng trên nóc là ai, nhưng Thượng Quan Sách đang đứng ngoài sân, ngẩng đầu lên khôngkhỏi vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ ngập ngừng nói: “Hóa ra là ngươi?”.
Người đó vừa cười vừa nói: “Không phải ta thì còn là ai? Ha ha ha…”.
Tiếng cười nghe lãnh lót, lại khiến người ta sợ hãi nhíu mày. Đêm đã khuya, chỉ thấy bóng một người con gái đứng trên mái nhà, mặt mày như vẽ, mắt trong như nước, vạn phần phong tình, không phải Cữu Vĩ Yêu Hồ, thì còn là ai?.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.