Thời gian bao nhiêu năm, cũng như tiếng hát đó, đã trôi đi vội vã.
Kim Bình Nhi bước đến bên Quỷ Lệ, chăm chú quan sát xung quanh, khẽ nói: “Sao thế?”.
Quỷ Lệ không đáp, gương mặt hiện lên sắc thái phức tạp. Thanh âm của Tiểu Hôi từ xa thưa thớt vẳng lại, sau mấy tiếng kêu “chi chi”, còn mang máng một tiếng “í”vô cùng tà dị, nhưng rất nhanh, Tiểu Hôi lặng ngắt, mà tiếng ca u oán lởn vởn đó, cũng từ từ ngưng hẳn. Trong huyệt động tối tăm, đan dày một màn tĩnh mịch đến kỳ quái, trong bóng tối tựa như có cái gì theo dõi họ, ánh mắt Quỷ Lệ dần dần sáng rực lên, chăm chú nhìn vào vùng đen thẳm. Kim Bình Nhi mơ hồ cảm thấy chút bất ổn, tiếng ca vừa rồi, nàng nghe không được dễ chịu lắm, thêm vào đó bóng tối âm ám, khiến nàng theo bản năng, nhận thấy hơi chướng tai.
Nàng bất giác nhích đến gần Quỷ Lệ, vừa định nói chuyện, đột nhiên, thẳm sâu trong màn đêm loé lên một tia sáng. Gần như cùng lúc, gương mặt Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đồng biến sắc, điểm khác biệt là, Quỷ Lệ thì hơi ngạc nhiên còn Kim Bình Nhi tựa hồ thở dài một tiếng.
Một đạo bạch quang nhờ nhờ chớp nhoáng trong bóng tối, nhanh như cắt bay ra, lao đến nơi sáng sủa chỗ hai người đang đứng, Quỷ Lệ lặng im không nhúc nhích, quả nhiên bạch quang đó suợt qua bên mình hắn, bắn thẳng vào Kim Bình Nhi.
Kim Bình Nhi cười gằn, nàng vốn không coi đòn tấn công chớp nhoáng cả địch nhân vào đâu, cái khiến nàng để ý lại là sự trầm mặc khó hiểu vừa rồi.
Đạo bạch quang bị pháp bảo Tử Mang Nhận của Kim Bình Nhi một đao chém làm đôi, nó tách ra thành hai dải, bay tản về hai phía, chưa đến sáu thước, hai dải bạch quang đó rực lên, hình dạng vừa bị thu nhỏ lại một nửa lúc nãy đột nhiên khôi phục kích thước như cũ, coi như đồng thời xuất hiện hai dải sáng bạch quang nguỵ dị, chúng rít lên xoáy tròn bay trở lại, lập tức giữa không trung một tiếng động lanh lảnh vang dội, sức lao đến còn nhanh gấp đôi.
Trông thấy nó, gương mặt vốn ung dung bình tĩnh của Kim Bình Nhi chợt biến sắc. Nàng hừ mũi, Tử Mang Nhận lại trỗi dậy, hai luồng ánh tím gẫn như cùng sáng, vật thể màu trắng vừa bay trở lại một lần nữa bị nàng chém thành hai mảnh, biến thành bốn dải, rã rời trôi ra. Thế nhưng, bạch quang nguỵ dị như yêu ma đó, sau khi bay đi không xa, lại phát sáng, thần tốc hồi phục trạng thái ban đầu, biến thành bốn vật thể màu trắng với kích thước y như lúc trước, lại một lần nữa cấp tốc bắn vào Kim Bình Nhi, đà lao tới còn gấp gáp hơn nữa.
Sắc mặt Kim Bình Nhi rốt cục cũng sa sầm xuống, thần tình ra chiều ngưng trọng, nàng lui về phía sau, nhưng trong huyệt động thâm u này rất ít không gian rộng lớn, Kim Bình Nhi mau chóng bị quầng sáng bạch sắc nguỵ dị đó bao vây, nàng rít lên chửi rủa, tử mang chớp chớp, mấy đạo bạch quang liền bị Kim Bình Nhi đánh rơi hoặc đánh bay. Nhưng những dải nhỏ này quả thực hết sức kỳ quái, chỉ trong giây lát đã khôi phục nguyên khí, tiếp tục lãnh khốc vô tình lao vào Kim Bình Nhi, những vật thể sáng màu trắng bị chặt đứt càng lúc càng nhiều, dần dần, đã phủ kín lấy thân hình nàng.
Từ xa nhìn lại, những vòng sáng trắng bay lượn vẫn vít, lần lần dệt thành một cái kén sáng, hãm Kim Bình Nhi vào trong. Quỷ Lệ đứng bên thấy Kim Bình Nhi đối phó càng lúc càng chật vật, nhưng không hề xuất thủ tương trợ. Cứ nghĩ mà xem, nhân vật thần bí trong bóng tối đó chưa hiện thân, chỉ dùng đạo pháp mà quấy rối Kim Bình Nhi đến mức khốn đốn như thế, thì yêu pháp cao cường tới bậc nào, chắc chắn không phải tầm thường, không chừng chính là yêu nghiệt thần bí mà hung linh hắc hổ đã nhắc đến.
Kim Bình Nhi dần nguy cấp, mà vật thể sáng màu trắng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rực rỡ. Kim Bình Nhi vẫn kiên trì, mà bạch quang cành lúc càng nhanh, thanh thế càng lúc càng lớn. Trong sơn động mênh mông, ánh sáng trắng đã áp đảo cả thanh quanh của Phệ Hồn, tiếng rú rít trên không trung cũng càng lúc càng chói tai. Kim Bình Nhi giờ chỉ còn giật gấu và vai, nhưng cứ bền bỉ tiếp tục, không biết nàng còn ứng phó được bao lâu nữa.
Quỷ Lệ đột ngột lắc mình, nhưng tuyệt nhiên không phải là bay về phía Kim Bình Nhi, mà băng mình vào vùng bóng tối. Gần như cùng lúc khi thân hình hắn chớp động, luồng thanh quang từ Phệ Hồn vẫn bao bọc quanh hắn nãy giờ vụt tắt lịm, giây lát sau, hắn đã tan biến vào bóng tối, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ở nơi xa phảng phất một tiếng hừ lạnh.
Trong bóng tối quen thuộc, làn khí băng giá lãng đãng toả ra xung quanh, đằng sau còn đưa tới thanh âm rú rít của nhưng vật thể sáng nguỵ dị đang bao bây Kim Bình Nhi, nhưng quanh nơi đây, lại là một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Thoắt một cái, trong lòng bàn tay ánh sáng vàng kim trang nghiêm vụt toả rực, chân ngôn phật môn chớp nháy lướt qua, bức tường sáng như sóng dữ kia rầm rầm lao lại, va mạnh vào bàn tay đang kết thành pháp ấn.
“Bùng!”
Tiếng động như sao xa mặt đất, ùng ùng nơi xa xôi, liên miên bất tuyệt, trong động huyệt tràn ngập dị quang, ánh sáng lấp loé, thoáng chốc như có vô số con người màu sắc vụt cùng mở choàng, rừng rực phát quang, khiến người ta kinh tâm động phách.
Bức tường sáng màu trắng rầm rầm tan rã, lưu tinh như mưa
Chỉ có bóng tối trước mặt, vẫn nguyên như cũ!
Quỷ Lệ đã đến trước bàn tay đó.
Hắn thò tay ra, tay phải nắm lấy nó
Bàn tay trắng mịn trở ngược, nhưng không rụt về, năm ngón bỗng biến thành trảo lăng không mổ tới, tay phải của Quỷ Lệ trong nháy mắt chớp sáng, tránh được đàu ngón tay nhọn hoắc như đao, chộp vào cổ tay trắng mịn Bàn tay của nhân vật thần bí đó lật lại, sượt qua trong đường tơ kẽ tóc, song lần này là năm ngón xoè khít như đao, chặt xuống bắp trên bàn tay phải của Quỷ Lệ. Chỉ chốc lát, bản tay hai người trong khung trung nhanh như chớp, như ánh sáng phất động, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu, đối địch lăng lệ đến cùng cực, mà đều bị đối thủ tránh được, đòn phản kích mội lúc một hung hiểm hơn.
Trong phút giây như điện quang hoả thạch ấy, không mảy may chớm động một tia âm thanh, hai người đấu phép đến bước này, sinh tử tựa như chỉ trong hơi thở, nhưng bản tay của họ, thuỷ chung vẫn chưa hề tiếp xúc qua.
Thì sâu trong bóng tối, mới thình lình phát ra một tiếng động khe khẽ “Bộp!”
Thanh âm đó trong mà thấp, u ẩn dội lên, không pha lẫn đến nửa phần sát khí, mà phảng phất như lúc bé chúng ta ở bên nhau, hai tay khe khẽ vỗ tạo nên thanh âm vậy.
Giống như đột nhiên, trời xoay đất chuyển, bay vượt qua vạn trùng núi non, trời xanh biêng biếc tràn cả vào lòng. Từng bóng hình ôn nhu đó, đều ở bên cạnh, chưa từng rời xa.
Cứ như vậy, một đời hoan lạc, cười vui một tiếng, tiêu dao mà sống. Đây chẳng lẽ không phải là tiên cảnh, đây lẽ nào là nhân sinh?
Say đi nào, bất tỉnh rồi, phải chăng sẽ tốt hơn.
Bóng tối hắc ám, dường như cũng đang dụ dỗ ai. Nhưng hắn, trong đêm tối cố mở bừng đôi mắt, đôi mắt như máu, ngước lên trời hú dài!
Không gian đột nhiên đông kết lại, bóng tối như ngưng thành tảng đá cứng, kiên cố không thể xô đổ. Phệ Hồn thô tù không có mũi nhọn, mà không gian kết dính bằng yêu lực mạnh mẽ đó vẫn không cản nổi nó, bị Phệ Hồn thế như chẻ tre đâm xuống.
Cuối cùng, có người khẽ hừ giận dữ, tấm màn kết dính hắc ám trong thoáng chốc tản đi, một bóng người từ đằng sau bay ra một trượng, tránh thoát mũi đâm yêu khí đằng đằng không thể kháng cự của Phệ Hồn.
Rất nhanh, thân ảnh Quỷ Lệ như cái bóng đeo dính theo, quầng đen quanh thân người thần bí kia thuỷ chung không tiêu tán, y cũng không hề hoảng loạn, lại thò ra một bàn tay, lần này là năm ngón tay chụm lại, nắm thành một nắm đấm trông vô cùng thanh tú, đánh một phát vào Quỷ Lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]