Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong. Tổ Sư Từ Đường.
Khu rừng xanh tươi vẫn như ngày trước, rậm rạp và sinh trưởng dồi dào sức sống, sương sớm lảng bảng đang vơ vẩn trong rừng cây, chỗ nào cũng là càng lá ngọn cây, trên bãi cỏ lá hoa, những hạt móc long lanh rung nhè nhẹ trong gió. Nơi xa, trong rừng rậm còn có tiếng chim hót lảng lót vui tai vọng tới, nghe tiếng cim càng khiến lòng như trong trẻo thêm, như lạc vào nơi tiên cảnh.
Ở nơi thánh địa nhân gian, đạo gia tiên cảnh này, trên con đường nhỏ trong rừng từ từ xuất hiện một bóng người béo lùn, chính là Điền Bất Dịch.
Không ăn nhập gì với cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, khuôn mặt Điền Bất Dịch có vẻ ngưng trọng, đôi mắt nhìn thẳng lên phía trước, biểu tình trên khuôn mặt tỏ tõ tâm sự trĩu nặng. Mà lúc này sau lưng lão không có một ai, cũng lộ ra một chút quái dị, điền Bất Dịch tuy thân là thủ toạ Đại Trúc Phong, cũng là một trong những người quan trọng nhất của Thanh Vân Môn, nhưng với thân phận của lão mà lén lút đến một nơi trọng địa như Tổ Sư Từ Đường đằng hậu sơn Thông Thiên Phong, hiển nhiên là hết sức kỳ quái.
Trên con đường núi, không có một Thanh Vân đệ tử nào cảnh giới, cả quãng đường đều ngắt vắng ngơ. Trong làn gió nhẹ và tiếng chim hót, Điền Bất Dịch ngoặc vào ngã ba trứ danh đó, dần dần trông thấy mái ngói khí thế hùng vĩ sâu trong khu rừng rậm.
“Coong…”.
Không biết là tiếng chuông từ đâu đó phía trước núi đưa tới, ngân nga trên đỉnh núi Thanh Vân.
Điền Bất Dịch liếc nhìn y, sau đó ánh mắt lại dời sang khoảng tối trong Tổ Sư Từ Đường: “Ta đến tìm người. Ngươi sớm thế này đứng bên ngoài từ đường làm gì vậy?”.
Lâm Kinh Vũ hơi biến sắc, khuôn mặt như lướt qua một nét cười khổ, liếc vào trong Tổ Sư Từ Đường, không đáp lời. Điền Bất Dịch lạnh nhạt nói: “Có người bên trong không, có phải chưởng môn sư huynh không?”.
Lâm Kinh Vũ gật gật đầu: “Đúng, chưởng môn sư bá đang trong đại điện… người lệnh cho con trông giữ ở bên ngoài, không có lệnh truyền của người, trên Thông Thiên Phong không có đệ tử nào được phép tiến vào”.
Điền Bất Dịch hừ mũi, lạnh lùng hỏi: “Ta nhớ ngươi là môn hạ đệ tử Long Thủ Phong kia mà, sao chạy đến đây giữ cửa cho Đạo Huyền sư huynh vậy?”.
Lâm Kinh Vũ nhợt nhạt, khe khẽ cúi đầu không đáp.
Điền Bất Dịch không lý đến y nữa, nhấc chân cất bước lên bậc đá. Bên cạnh Lâm Kinh Vũ cứng người, bước lên một bước: “Điền sư thúc, người định làm gì đây?”.
Trong đại điện, nháy mắt đã chìm vào một không khí tịch mịch, hai bóng người, một ngồi một đứng, đều phảng phất cứng cả lại, không nhúc nhích. Tấm màn trướng màu vàng ở xa, không hiểu sao, tựa như trên đại diện có cơn gió lùa qua, khe khẽ lay động mấy lần, rồi từ từ dừng lại.
Bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, Lâm Kinh Vĩ đang nhăn trán trầm tư suy nghĩ, nhưng đột nhiên như có như không cảm thấy, vụt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía sâu tít trong từ đường lặng lẽ mà u tối, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc.
Trong lúc ngơ ngẩn, ngôi từ đường đã lặng lẽ ngủ triền miên lại như một con quái thú vừa tỉnh giấc, lạnh lùng mở bừng mắt.
Cũng không biết lâu hay chóng, ánh lửa ma trơi thần bí trong đôi mắt Đạo Huyền Chân Nhân đột nhiên tắt đi, đến đột ngột, đi càng nhanh hơn. Cùng với đôi con nguơi ngụy dị đó khép lại, đại diện vốn nghiêm sát tức thời cũng khoan hoà trở lại, lửa nến xung quanh, cũng từ từ dịu xuống, khôi phục lại ánh sáng mờ mờ ban đầu.
Hương nhỏ trong tay Điền Bất Dịch, vẫn cháy dìu dịu, ba đốm sáng bé xíu, như có như không trong bóng đêm. Chỉ có điều khi nó nhấp nháy, tàn hương trắng xám lại lặng lẽ rơi xuống, trên tay Điền Bất Dịch.
Kim Bình Nhi hiển nhiên có vẻ do dự, nín lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, thôi đã đến đây rồi, lại làm sao mà co lại không lên được nữa, chúng ta đi đi”.
Quỷ Lệ liếc nhìn nàng, chỉ thấy thần tình trên mặt nàng có vẻ khác lạ, sắc mặt có vẻ nhợt đi, hiển nhiên có vài phần e ngại cái hang động thần bí này. Kỳ thực lại không chỉ có nàng, đến con khỉ Tiểu Hôi trên vai Quỷ Lệ, lúc này tựa hồ cũng đổi tính, tỏ ra đặc biệt yên lặng.
Dường như cảm nhận được điều gì, Kim Bình Nhi đảo mắt nhìn sang Quỷ Lệ, đột nhiên mỉm cười, để lộ hàng răng sáng đẹp, tủm tỉm: “Ta không sao rồi, đi nào”.
Quỷ Lệ gật gật đầu, đi trước. Kim Bình Nhi tiếp theo sau lưng hắn, chầm chậm tiến về phía Trấn Ma Cổ Động.
Tiếng bước chân dẫm trên nền đá cứng cháy đen mau chóng chìm lấp đi trong tiếng âm phong gào rú không ngớt, càng lại gần cửa vào cổ động, làn gió tà rét căm căm càng thâm dữ dội, luồng hàn khí âm u đầy rẫy trong gió càng thêm buốt giá.
Thời gian như nước sông dài ào ào vỗ về phía trước, chưa từng dừng lại một chút nào, nhưng cảm động ban đầu, những ký ức ban đầu, và từng sợi ghi sâu trong tim, thì ra, cuối cùng cũng đều bị người quên lãng.
Chỉ còn lại một tia nửa điểm tồn tại trong truyền thuyết, sau thời gian lâu, bị hậu nhân lơ đãng nhắc đến.
Sắc đẹp xưa kia của nàng, vẻ lộng lẫy xưa kia của nàng, trước ánh mặt trời, đã tan như mây khói.
Gió lạnh buốt, luồn qua vạt áo lọt vào mình, con mắt chăm chú suốt ngàn vạn năm hoặc đã cuối cùng không sáng được sự hối hận trong tâm!
Bàn tay mềm mại, khe khẽ đặt trên vai, tiếng kêu chi chi của con khỉ Tiểu Hôi vang lên bên tai, thân hình Quỷ Lệ hơi rung lên, thụt lùi về sau, lập tức kinh tỉnh, tự mình lại trong lúc vô thức, chăm chú nhìn bức tượng người phụ nữ trẻ trung đó, lại mê man đi.
Nghĩ đến đây, lưng Quỷ Lệ nhói lên như bị kim châm, lòng hơi sợ hãi. Với đạo hạnh tu hàng hiện thời, sự kiên cường trong tâm trí của gã, đối diện với bức tượng Vu nữ Linh Lung này, lại còn bất giác mê loạn, dị lực thấm đẫm trong bức tượng này, quả thực là khủng khiếp.
Quỷ Lệ định thần, lập tức xoay đầu nhìn về phía Kim Bình Nhi, vừa rồi nếu không phải Kim Bình Nhi đứng bên nhắc nhở hắn, thật không biết đối diện với bức tượng đá này, mình còn mê loạn bao lâu nữa, Kim Bình Nhi sao lại đề phòng được với bức tượng đá bí ẩn này nhỉ, nếu không phải là người con gái này còn ẩn tàng một thực lực vượt ra ngoài dự liệu của mình?
Quỷ Lệ ngoảnh đầu nhìn, lại bất giác sững người, chỉ thấy Kim Bình Nhi tuy đứng bên mình, đồng thời thò tay vỗ trên vai hắn, nhưng cả thân hình, hoàn toàn tương phản với hướng đứng của Quỷ Lệ, mặt quay vào cửa hang Trấn Ma Cổ Động, lưng quay lại tượng đá, căn bản không nhìn vào mặt tượng đá.
Quỷ Lệ chau mày hỏi: “Ngươi làm gì thế?”.
Kim Bình Nhi mỉm cười: “Bức tượng này ghê gớm lắm, tôi chưa nói qua với huynh sao?”.
Quỷ Lệ chau mày, hừ một tiếng, hít thở thật sâu. Lúc này Tiểu Hôi vẫn phục trên vai hắn từ đầu tới giờ cũng tỏ ra sốt ruột, đuôi lẳng lên, đột nhiên nhảy khỏi vai Quỷ Lệ, nhảy lên bức tượng, sau khi bám treo loay hoay một hồi, cuối cùng nó cũng ngồi được lên đầu bức tượng. Quỷ Lệ biến sắc mặt, trầm giọng quát: “Tiểu Hôi, lại đây”.
Con khỉ nhìn Quỷ Lệ, giơ tay gãi đầu, kêu chi chi mấy tiếng, nhưng cuối cùng vẫn từ tượng đá nhảy về vai Quỷ Lệ. Kim Bình Nhi đứng bên cười: “Huynh doạ con khỉ làm gì, nó chẳng qua là nghịch…”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]