Chu Nhất Tiên đằng sau len lén thở dài, Quỷ tiên sinh phía trước lại tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng thấy vẻ mắt Tiểu Hoàn ra chiều ngơ ngác, không mảy may nguỵ trá, tựa hồ thật tình không biết đây là thuật pháp Quỷ đạo. Trầm mặc dây lát, Quỷ tiên sinh nói: “Phép thu hồn mà cô vừa thi triển, kỳ thực là một diệu pháp kỳ thuật vô cùng tinh thâm trong Quỷ đạo, cô không biết sao?”.
Tiểu Hoàn sửng sốt lắc đầu: “Tôi, tôi không biết!”.
Quỷ tiên sinh lập tức lục vấn: “Vậy cô tu tập Thu Hồn thuật từ ai?”.
Tiểu Hoàn lắc đầu: “Không ai dạy tôi cả”.
Quỷ tiên sinh sững người, lại nghe Tiểu Hoàn tiếp: “Là do lúc nhỏ tôi nghịch ngợm, quậy phá lung tung trong nhà cũ của gia gia, tình cờ thụt chân vào một cái giếng cạn, liền phát hiện ra trong thành giếng có ghi chép về những thuật pháp này. Tôi khi đó còn nhỏ tuổi, bèn học lăng nhăng, mấy năm nay chỉ dùng đến mỗi một lần. Sao vậy, tiền bối có hứng thú với thuật pháp này ư?”.
Quỷ tiên sinh im lìm không nói, rất lâu sau, y thở dài, trong tiếng thở dài nhiễm phần thê lương lại pha vị buồn tẻ.
Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên nhìn nhau, đều không biết vì sao hắc y nhân bỗng đổi ra trầm lặng thế, hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng y khò khè hỏi: “Tiểu cô nương, cô tên là gì?”.
Chu Nhất Tiên cau mày, Tiểu Hoàn đã đáp mất rồi: “Tôi tên Tiểu Hoàn”.
Quỷ tiên sinh gật đầu: “Ta có vài lời muốn nói riêng với cô, cô có thể tới gần đây không?”.
Quỷ tiên sinh nhìn Tiểu Hoàn đi đến trước mặt, chậm rãi gật đầu, tỏ ý tán thưởng người con gái trẻ trung ấy, đợi nàng tới gần, y mới thong thả tựa hồ lúc cất tiếng vẫn đang cân nhắc việc gì, hạ giọng hỏi: “Cô có muốn tu hành thuật pháp Quỷ đạo này không?”.
Tiểu Hoàn sửng sốt, nhất thời nín lặng, nhưng thấy sau tấm sa đen, đôi mắt Quỷ tiên sinh rực sáng, hiển nhiên không hề vẩn ý đùa cợt, bất giác đâm ra đắn đo.
Quỷ tiên sinh là người từng trải, chăm chú quan những nét biến đổi trên gương mặt của Tiểu Hoàn, y cũng đoán được đến tám chín phần tâm tư của Tiểu Hoàn, lập tức cũng không ép buộc nữa, chỉ hỏi: “Vừa rồi lúc cô làm phép, đối mặt với vô số u hồn, trong lòng cô có cảm giác gì?”.
Quỷ tiên sinh lãnh đạm: “Đó cũng không phải là chuyện gì mất mặt, thế nhân vô tri cứ hay sợ quỷ quái yêu tinh, nhưng không biết rằng hồn phách chỉ là một dạng sau khi chết và trước khi vãn sinh mà thôi. Điều họ sợ đúng là con ma trong tâm của mình”.
Y trỏ vào Tiểu Hoàn: “Nói ngay như cô, vừa rồi lúc thi pháp cô trong lòng sợ hãi, tuy vẫn có thể làm phép tiếp, nhưng trước mắt xuất hiện vô số ảo ảnh, muôn vàn hình dạng hung bạo nanh ác, đúng không?”.
Tiểu Hoàn gật đầu lia lịa: “Đúng”
Quỷ tiên sinh hừ khẽ: “Kỳ thực, cái gọi là Quỷ đạo, lại có điểm cốt yếu là khống chế ma quỷ trong chính lòng mình, nếu cô an nhiên, tất cả oan hồn yêu tinh không thể động đến tâm trí cô. Mà cô nghĩ kĩ xem, những u hồn đó sở dĩ phát nộ hút ngược, nhìn thì rất hung ác bạo liệt, nhưng cô không biết, chính chúng cũng như bao nhiêu người khác trên thế gian, một khi nhận thấy cơ hội để sống, để trở lại dương thế, làm sao có thể không phát cuồng lên?”.
Y chắp tay cười lạnh: “Người trên thế gian này, chỉ biết quỷ vật là hung tợn, mà không biết chính mình cũng như thế, hỏi có đáng cười không?”.
Tiểu Hoàn nét mặt ra chiều suy tư, chầm chậm gật đầu Quỷ tiên sinh nói tiếp: “Ta rất hiểu tâm tư cô, cô ghét bỏ cái tên Quỷ đạo, nhưng vừa rồi cô đã dùng thuật của nó để cứu Dã Cẩu, cho thấy Quỷ đạo tuyệt không phải là không có chỗ đúng. Ta hôm nay thấy cô có dị bẩm trăm năm khó gặp về Quỷ đạo, thực không nỡ bỏ qua, vì vậy nảy ý muốn dạy cô”.
Nói tới đây y cười nhạt: “Còn tương lai, khi cô phát hiện ra hành vi của ta tà ác nhiều hơn thiện, muốn giết ta cũng không hề gì, người trong Quỷ đạo ta không xem trọng lắm những thứ lễ giáo tầm thuờng ấy”.
Tiểu Hoàn giật thót, lùi bật lại.
Quỷ tiên sinh trầm ngâm giây lát, ánh mắt dõi lên mắt Tiểu Hoàn, thấy khuôn mặt nàng ngổn ngang do dự, dung nhan thanh lệ thi thoảng đăm chiêu. Quỷ tiên sinh cũng không nhiều lời, thò tay rút từ trong bọc ra một cuốn sách dày bằng nửa ngón tay, bìa da đen không tựa đề quẳng cho Tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn vô thức tiếp lấy, ngạc nhiên nhìn y.
Quỷ tiên sinh hờ hững nói: “Các ghi chép trong này là những điều lĩnh ngộ của ta sau nửa đời tu hành Quỷ đạo, trong đó phần nhiều những pháp môn luyện khí, ta tự tin thiên hạ không ai sánh kịp ta. Cô học cũng được, không học cũng được, đều tuỳ thuộc ở cô”.
Nói đoạn y quay mình chuẩn bị rời đi.
Tiểu Hoàn nhìn theo bóng y, bất giác buột miệng gọi: “Tiền bối, khoan đã”.
Quỷ tiên sinh đứng sững, dừng lại hỏi: “Gì?”.
Quỷ tiên vẫn trong tư thế quay lưng, y im lìm, rất lâu sau mới lạnh nhạt đáp: “Ta truyền cho cô thuật pháp, không phải mong nhớ đến ta, cô khỏi bận tâm đến chuyện đó”.
Nói đoạn y nhấc mình toan đi, Tiểu Hoàn gấp rút, đột ngột kêu to: “Cái này, cái này…ông cứu mạng tôi, lại truyền cho tôi đạo thuật, tôi cũng nên, cũng nên gọi ông một tiếng sư phụ chứ!”. Quỷ tiên sinh rùng mình, dường như tiếng “sư phụ” của người con gái trẻ trung thanh lệ sau lưng, đối với y dữ dội chẳng kém gì sấm nổ trên đầu. Y rốt cục đạo hạnh cao thâm, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, từ từ quay mình lại, mạng đen che mặt, không ai nhìn thấy thần sắc của y, nhưng trong đôi mắt lấp lánh ánh sáng, có thể nhận ra tâm trạng bất bình thường của y lúc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]