Nhìn lên thấy dòng thác thú yêu vô cùng vô tận, điên cuồng lao tới hết lớp này đến lớp khác, dùng mấy con thú yêu khổng lồ đó làm dàn tên, hùng hục xông lên đánh vào màn sáng của bọn người chính đạo. Thấy màn sáng rung lắc sắp đổ, trên gương mặt đám đệ tử bên cạnh đã bắt đầu lờ mờ vẻ sợ hãi, Tiêu Dật Tài cau rúm đôi mày, biết nếu không đánh lui đám yêu thú tiên phong này, để tình thế bùng phát sẽ không thể nào dẹp yên được nữa.
Tiêu Dật Tài lập tức hét to, hô gọi bọn đệ tử xung quanh theo mình xông tới một con yêu thú khổng lồ ngay gần cạnh, thân hình y khẽ nhích động, vừa lao đi được mấy bước, đột nhiên thấy sau lưng có luồng gió rít qua, một thân ảnh từ mé bên lướt đi như thiểm điện, lao thẳng vào con yêu thú ấy.
Tiêu Dật Tài liếc nhìn thân ảnh nọ, ngẩn ra một lát, thấy y phục tuy nhuốm máu đỏ, nhưng thân hình yêu kiều, thanh cao tuyệt diễm, đúng là Lục Tuyết Kỳ. Trên nền ánh sáng lẫn lộn vô số yêu thú màu đen và đám đệ tử chính đạo, Lục Tuyết Kỳ như cơn gió chướng xông ngược lên, lao về phía một con yêu thú lớn gấp 10 lần thân thể mình.
Rồi bên cạnh lại lao ra một thân ảnh khác, chính là Tăng Thư Thư, con người vốn thanh tú ấy lúc này thân hình cũng đã bê bết máu, y hướng về Tiêu Dật Tài nói: “Tiêu sư huynh, chúng ta mau đi giúp Lục sư muội".
Tiêu Dật Tài vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien/820320/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.