Mưa đã bắt đầu tạnh, thế nhưng những đám mây đen vẫn phủ kín bầu trời, từng tầng chèn ép từng tầng, khiến cho không gian càng trở nên ngột ngạt.
Cánh cổng phía bắc thành Hà Dương mở rộng, vô số dân thường đổ xô chạy về hướng phía bắc, trên đường những tiếng gào thét nối nhau không dứt, biết đi về đâu, đi về đâu để tránh kiếp hoạ này đây?
Tiêu Dật Tài dẫn đầu chúng đệ tử Thanh Vân Môn duy trì trật tự, không ngừng an ủi vỗ về đám dân thường đang rất hoảng loạn này. Hết lượt này đến lượt khác nói với đám người xung quanh: “Lần này chỉ là tạm thời rời đi, chỉ cần đánh bại lũ yêu quái, tai hoạ qua đi, mọi người sẽ có thể trở về quê hương”.
Một ngày vất vả bận rộn, miệng khô lưỡi rát, nhìn đám dân chạy loạn, lũ lượt nối đuôi nhau thành hàng dài, Tiêu Dật Tài lắc đầu ngao ngán. Đang muốn nghỉ ngơi chốc lát thì chợt thấy Lâm Kinh Vũ người của Long Thủ Phong đứng cách đó không xa trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Tính ra hắn và Lâm Kinh Vũ cũng có thể gọi là quen biết, liền bước qua nhè nhẹ vỗ vai Lâm Kinh Vũ.
Lâm Kinh Vũ quay đầu lại, nhận ra Tiêu Dật Tài liền nở một nụ cười, cất giọng nói, có điều giọng đã bị lạc đi vì khản cổ: “Sư huynh, huynh cũng ở đây sao?”.
Tiêu Dật Tài gật đầu, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn sang đám dân đang lũ lượt dắt díu nhau đi, đoạn cùng cười ngao ngán.
* * *
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien/820316/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.