Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Vương Tông, Tổng Đường. Bên trong thông đạo thâm u, hầu tử Tiểu Hôi cất lên tiếng kêu “chi chi, chi chi” quen thuộc. Thân ảnh của Quỷ Lệ xuất hiện giữa làn âm khí lạnh lẽo. Trên vai hắn, Tiểu Hôi đang cầm một túi rượu lớn, rồI khéo léo buộc miệng túi, treo lủng lẳng. Tuy bị rung lắc nhưng túi rượu đã được buộc một sợI dây nhỏ dài, đeo đính vào thân hầu tử này, không sợ rơi mất.
Trên mặt Quỷ Lệ không hiện lên chút biểu tình nào, hắn đi thẳng về phía trước, hướng đến hàn băng thạch thất nơi Bích Dao đang nằm. Trên vai hắn, Tiểu Hôi trông có vẻ lim dim, ngáp dài một cái. Hồ Kỳ Sơn tứ bề hoang lương, tịnh không có nhiều quả dạI, thành ra từ hồI về đây, phần lớn thờI gian hầu tử này đều tìm cách đến động thờ của Quỷ Vương Tông để lấy trộm rượu uống. Chỉ mấy hôm không gặp, hình như hầu tử này lạI lớn hơn một chút.
Quỷ Lệ thong thả dạo bước, trên đường gặp rất ít đệ tử dinh thường của Quỷ Vương Tông. Hắn cau nhẹ đôi mày, ngày thường Quỷ Vương Tông có nhiều đệ tử nhưng hôm nọ đã bị tập hợp lạI, do đích thân Quỷ Vương xuất lĩnh hạ sơn. Sự tình xem ra có vẻ trọng yếu phi thường, đến như hắn thân là phó tông chủ mà cũng không biết. Toàn thể nhân vật tinh can của Quỷ Vượng Tông như những ngườI theo sát Quỷ Vương nhiều năm là U Cơ, Quỷ Tiên Sinh, kể cả kẻ gia nhập Quỷ Vương Tông chưa lâu lắm là Thương Tùng đạo nhân, thảy đều tề tựu tạI Hồ Kỳ Sơn. Chỉ có điều kỳ quái là họ đi đâu thì hắn không rõ.
Quỷ Lệ trong tâm có chút mơ hồ. Quỷ Vương đến nơi thần bí nào mà mang theo nhiều chúng nhân như vậy? Tâ hữu đi theo đều không nhược? Bất quá, đám Quỷ Tiên Sinh, U Cơ nhất mực trầm mặc nên hắn không tiện hỏI nhiều. VớI hắn mà nói, mốI quan tâm lớn nhất không phảI là Quỷ Vương đi đâu, sự tình trọng yếu đến mức nào mà luôn luôn là Bích Dao.
Liền đó, hắn từ từ chuyển thân, bộ dạng dường như yếu ớt thoát lực, lần theo bức tường mà đi lên. Tức thì Tiểu Hôi chạy theo chủ nhân, chỉ vài ba bước đã thấy ngồI trên đầu vai Quỷ Lệ.
Tiểu Bạch trân trốI nhìn theo bóng dáng yếu nhược nhưng kiên nghị đó dần đi xa, đột nhiên nàng lớn tiếng: “Công tử muốn chết mà không được nhưng về tâm tình thì căn bản đã chết rồI”.
Thân hình Quỷ Lệ dừng lạI thoáng chốc nhưng hắn không quay đầu lạI, cũng không nói gì. Lát sau, hắn lạI tiếp tục cất bước.
Thanh âm của Tiểu Bạch từ phía sau hắn truyền tớI rõ mồn một: “Công tử muốn chết, không cần phảI mơ mộng đâu. Ngài còn nợ rất nhiều ngườI trên đờI này mà chưa trả được, nếu chỉ tưởng rằng tìm tớI cái chết để an bài mọI sự thì không thể nào. Ngài không nghe lờI ta, được, là ngài lợI hạI, ta sẽ tự đi tìm pháp trận chân quyết của Bát Hung Huyền Hoả Pháp Trận, mặc ngài tự cứu lấy mình. Ngài nhớ cho ta một việc, Bích Dao vẫn còn nằm tạI hàn băng thạch thất, khi mà cô ấy chưa tỉnh lạI thì việc sinh tử của ngài không thể theo ý ngài được”.
“Không thể theo ý ngài, không thể theo ý ngài, không thể theo ý ngài!”, bên trong thông đạo âm u, hồI âm những tiếng này từ xa xa truyền lại. Dung diện Quỷ Lệ thảm đạm nhưng thân hình hắn vẫn vững vàng, rốt cuộc cũng không quay đầu lấy một lần.
* * * * * *
Rừng rậm âm u, sơn cốc u lĩnh, vào buổI sớm, Độc Xà Cốc là một nơi thật sự an tĩnh, hoà bình. Vào thờI khắc đó, đạI địa rung lên nhè nhẹ, tinh khí càng lúc càng nồng nặc, vô số loài độc xà vốn tụ tập ngoài rìa sơn cốc đột nhiên biến mất khỏI tầm mắt, dường như những loài động vật này cảm nhận được điều gì đó sắp xảy ra nên ẩn nấp đi.
Trong thờI khắc này, cả Độc Xà Cốc cơ hồ đảo lộn. Cảnh tượng giống như khi thế gian lâm vào ngày tàn lụi.
TạI một góc của Độc Xà Cốc, Quỷ Vương đứng trên cao hít sâu vào một hơi. Bằng vào kiến thức của mình, ông ta biết rằng yêu thú lợI hạI, cảnh tượng trước mắt khiến cho ông ta biến sắc. Ông ta định thần lạI, trầm ngâm chốc lát, đoạn lạI hướng ánh mắt về khu rừng ở phía bắc Độc Xà Cốc. Trong ánh nắng sớm mai, từ trong rừng ánh lên những tia sáng như ánh chớp.
Trong lòng ông ta dang gào thét nhưng thần sắc lại dần dần trở lên cứng cỏi, Bích Dao đã không còn, thôi thì dùng cả thiên hạ để bù đắp.
Ông ta từ từ quay đi, trong khu rừng rậm phía lưng ông ra, Quỷ Vương Tông đệ tử nấp kín đặc tạI đó, chiến ý đang dâng cao. Quỷ Vương nhìn về đám ngườI đó, vô số mục quang ngưng vọng trông theo sắc mặt ông ta.
Trong lúc này có ai thấu được tâm tình của ông ta?
Xem ra đã có biến đổI nghiêm trọng, ông ta chầm chậm đưa tay lên. Phía xa, phảng phất có tiếng kêu rống hoà cùng vớI những tiếng kêu thét hoảng loạn truyền tớI chốn này. Sắc diện Quỷ Vương đột nhiên biến chuyển, liền đó ông ta hạ cánh tay vừa giơ lên xuống.
Từ phía sau tấm thân hùng vĩ của ông ta, vô số chúng nhân phát xuất nhiệt huyết cao vờI, cánh tay nắm chắc vũ khí giơ lên xông thẳng xuống núi. Khâm y bay phần phật, gió thổI ràn rạt khiến cho cây cốI trong rừng đều bị lay động như đang trong cơn cuồng vũ. Quỷ Vương đứng bất động giữa biển ngườI, giống như một khốI nham thạch kiên ngạnh, băng lãnh. Ông ta quay mình nhìn về cánh rừng phía bắc, cơn náo động ở đó cũng đang từ từ lan ra.
Quỷ Vương cườI, ông ta ở giữa biển ngườI quyết tứ hốt nhiên cất lên một tràng cuồng tiếu. Tiếng cườI đinh tai lọt vào tai mọI ngườI nhưng không ai đoán được ẩn ý. Chỉ có ánh dương quang buổI sớm mai bừng lên, hơi ấm dần dần len lỏI giữa cơn cuồng loạn của nhân gian trần thế…
* * * * * *
Bảy ngày sau, vâng lệnh các vị lãnh tụ Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dịch Lam, đệ tử chính đạo cùng xuất phát đi về phía tây nam. Vì sự việc quan hệ trọng đạI nên tam đạI phái đều xuất những đệ tử đắc lực, và thật xảo hợp, những ngườI này đều đã quen nhau từ trước.
Tuy biết là chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng vì chúng sinh trong thiên hạ nên kể từ khi lên đường, đám đệ tử chính đạo này không ai có ý rút lui. Nhung sau bảy ngày liên tục xuất hành, sắc mặt ai cũng trở nên nhợt nhạt, suốt ngày đêm trầm mặc yên lặng, kể cả ngườI mồm miệng như Tiêu Dật Tài hay ngườI định lực thâm hậu như Pháp Tướng. Thậm chí vì đi cùng Lục Tuyết Kỳ, Lý Tuân rất muốn nói chuyện cùng nàng nhưng cũng đành giữ vẻ trầm mặc.
Đường xa ngàn dặm, càng đi về phương Nam, tình cảnh càng trở nên thảm liệt. Không có làng xóm hay thành trì nào mà không gặp phảI biến cố. Xương trắng chan chan, thôn xóm thành trì nốI tiếp nhau trong hoang vắng, không một vệt khói lam chiều, nhà cửa sớm đã bị phá tan tành. Không ai biết được liệu có phảI do yêu thú đã phóng hoả thiêu đốt, phệ huyết tàn nhẫn như vậy? Cũng không ai biết được rằng một trường hạo kiếp này đến bao giờ thì kết thúc.
Tiếng quỷ khóc thê thiết, dường như vọng lạI bất tận từ vùng đất hoang dã Nam phương này, như kể câu chuyện thê thảm bi lương đã qua.
Từ sau khi tiến nhập vùng đất Tây nam, ai cũng gia tâm cẩn thận, nhưng họ lạI gặp phảI một vấn đề khá nan giải. Trước tiên, họ không thể tìm được bất cứ ngườI dân bản địa nào, có vẻ ngườI dân nơi đây đều đã thảm tử trong trường hạo kiếp, vì vậy đám đệ tử chánh đạo cũng không thể tìm ai để hỏI phương hướng của yêu thú. Mặt khác, ngườI và yêu thú ngôn ngữ bất đồng nên họ tuy có thể mạo hiểm bắt vài con quái vật, yêu thú đi qua để hỏI han về những tiếng rống kia nhưng không cách nào hỏI được.
Không còn cách nào, mọI ngườI đành thương nghị vớI nhau và cuốI cùng nhất trí vớI đề nghị của Tiêu Dật Tài, mạo hiểm bán theo đám thú yêu một cách bí mật ngõ hầu xem chúng tụ tập ở đâu, tiện thể tớI đó tìm hiểu xem chúng có hành động gì. Liên tiếp ba ngày đêm, họ bán theo yêu thú tiến vào tây nam địa phương, không ít phen ngộ hiểm do thú yêu đều có cảm giác, thính lực, khứu giác linh mẫn. May mà Tiêu Dật Tài, Lâm Kinh Vũ, Pháp Tướng đều là những nhân vật tuyệt đỉnh thông minh nên mỗI bận sinh tử quan đầu đều hữu kinh vô hiểm, vượt qua tất cả. Dầu vậy, họ vẫn không thu hoạch được điều gì.
Đúng vào lúc bắt đầu nản chí thì tình cờ tạI một cánh rừng già thú yêu đã đi qua, họ bắt gặp một đệ tử Ma giáo đang trong tình trạng điên cuồng. Tra hỏI kỹ càng, sau khi bình tĩnh lạI, họ từ từ hiểu rằng đám đông thú yêu đã tiến nhập vào Tây nam, cùng vớI Ma giáo tiến hành một trường đạI chiến, kết quả thú yêu thu được toàn thắng. Tam đạI phái trong Ma giáo oai phong bất khả nhất thế cơ hồ cũng lâm vào cảnh toàn quân tan nát trong trường đạI chiến.
Tin này khiến cho toàn thể mọI ngườI há mồm trợn mắt vì kinh ngạc, tuy đứng ở chỗ xa nhất trong đám đệ tử chính đạo nhưng sắc mặt Lục Tuyết Kỳ cũng hiện lên nét nhợt nhạt.
Mắt nhìn thấy tên đệ tử Ma giáo này co ngườI lạI thành một khốI, luôn miệng kêu gào “quái vật”, toàn thân rung động, sợ hãi đến cùng cực, bảy đệ tử chính đạo thảy đều cảm thấy trong tâm trầm trọng.
Tiêu Dật Tài đằng hắng một tiếng, nhìn sang Pháp Tướng nói: “Pháp Tướng huynh, tình thế trước mắt chúng ta đều đã rõ, theo huynh chúng ta nên làm thế nào?”.
Pháp Tướng nhíu chặt chân mày, nhìn gã đệ tử Ma giáo đang co ngườI dướI đất thở dài nói: “A di đà phật, tộI nghiệt, tộI nghiệt”. Đoạn Pháp Tướng thong thả nói: “Chư vị, kỳ thật mục đích chuyến đi này của chúng ta đến giờ đã đạt được, vì vậy tiểu tăng cho là chúng ta trước hết hồI sơn, bẩm cáo các vị sư trưởng tình thế hiện nay”.
“Không thể được”.
Đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo cất lên ngay bên cạnh, chúng nhân tỏ ra ngạc nhiên vì ngườI vừa cất tiếng chính là ngườI im lặng suốt dọc đường Lục Tuyết Kỳ. Pháp Tướng có vẻ kinh nghi, nói: “Lục sư muộI, nếu có cao kiến gì xin hãy nói ra”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]