"Ngươi có tránh ra không?". Vu yêu trầm mặc một hồi lâu, chầm chậm thốt.
Hung linh lạnh lùng nhìn gã: "Trước thần tượng của nương nương, ngươi lẽ nào còn chưa hối hận?".
Bộ áo đen trên mình vu yêu lại hơi run run, xem ra tựa hồ dưới lớp vải hắc y, gã cũng đã thập phần kích động, chỉ là gã còn chưa quay đầu lại nhìn thạch tượng nữ tử kia lần nữa.
"Ta không sai, là nương nương đã sai". Gã xen giọng.
"Hừ!". Hung linh giận dữ rống lên, tiếng hét như sấm chớp trên trời đánh xuống phàm thế, làm cho cát đá gần đó bắn tung tóe: "Súc sinh! Tên vô sĩ ngươi không ngờ còn dám nói những lời như vậy!".
Kim Bình Nhi đằng xa nhíu mày lại, không cầm được phải thò tay bịt tai, cách xa như vậy, lời đối thoại giữa một hắc một bạch nàng nghe không rõ mấy, nhưng hung linh bất chợt thét lên một tiếng, lại cơ hồ như tiếng sấm đánh sát tai nàng, làm chấn động màng nhĩ của nàng.
Đằng xa, vu yêu che mặt bằng khăn sa đen, không nhìn thấy biểu tình của gã, nhưng chỉ nghe thanh âm nói chuyện của gã càng lúc càng thê lương thống khổ: "Ta không sai, ta không sai...".
Gã lẩm bẩm một mình, cũng không biết là nói với hung linh, hay là nói với chính mình, hoặc giả gã đang nói với thạch tượng đằng sau.
"Hắc Mộc, ngươi mau mau quỳ xuống thỉnh tội với thần tượng của nương nương, tuyệt hết những si tâm vọng tưởng của ngươi, thì bọn ta vẫn còn là huynh đệ, nếu không, từ nay về sau, ngươi đừng trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien/820287/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.