Đêm đen như mực, héo hắt lạnh lẽo.
Bất chợt, một đạo ánh sáng từ trong bóng tối vạch qua, nhanh không gì bằng bay từ nơi xa lại gần, nhưng xa xa nhìn lại, đạo ánh sáng đó tựa hồ như thấp thoáng hơi run rẫy, có chỗ không ổn.
Trên mặt đất, Mạnh Kí đang nóng nảy đi tới đi lui, sau lưng gã là đám đệ tử còn sót lại của Trường Sanh đường, nhìn sơ sơ, đại để còn có năm sáu chục người, mỗi gương mặt đều đeo nét sợ hãi, hướng trông về phía sau.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy đạo ánh sáng nọ.Các đệ tử bình thường liền xáo động tức thì, có không ít kẻ lên tiếng hoan hô, Mạnh Kí lại nhìn qua bóng người bay đến đó, gương mặt lại tăng thêm mấy phần tư lự.
Luồng ánh sáng nọ lướt đến chỗ lân cận thì dừng lại, Ngọc Dương Tử nhẹ nhàng đáp xuống, chúng nhân lập tức "môn chủ, môn chủ" kêu liền một loạt, chẳng ngờ không đợi cho đám thuộc hạ ủng hộ dứt, Ngọc Dương Tử sắc mặt trắng ra, "oẹ" một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, nhuộm đỏ cả vạt áo phía trước.
Chúng thuộc hạ đều thất sắc.
Mạnh Kí tiến lên, đỡ lấy Ngọc Dương Tử, chạm tay lạnh ngắt, chỉ cảm thấy toàn thân Ngọc Dương Tử lạnh giá, khác xa lúc thường, hơn nữa bên dưới y phục, thân hình vẫn còn rung rẫy nhè nhẹ, nhịn không được hoảng hồn biến sắc.
Ngọc Dương Tử cảm giác được nỗi kinh hãi của Mạnh Kí, ánh mắt lại quét qua một lượt, chỉ thấy trên mặt các đệ tử môn hạ vẫn còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien/820247/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.