Dù trong lòng không muốn bước nhưng Thiệu Cảnh vẫn phải nhấc chân đuổi theo Tiểu Trư, dù sao ngày thường nó đều chui vào những bụi cỏ ở gần, phỏng chừng ở ngay gần đây có một cây linh thảo cấp thấp đang mọc rễ nẩy mầm thì bị con heo này ngửi được. Nhìn thấy Thiệu Cảnh cùng sủng vật của hắn chạy vào bụi cỏ ở ven đường, không lâu sau đã biến mất ở trong bụi cỏ hoang dã mọc cao ngút và dày đặc thì các đệ tử khác của Huyền Thiên tông cũng chẳng có nhiều chuyện, dù sao cũng không phải lần đầu tiên Tiểu Trư chui bụi cỏ. Ba tháng qua, hơn một nửa người làm việc trên các tầng cao thấp của Thiên Phong lâu đều biết con heo này có niềm đam mê chui vào chơi trong các bụi cỏ, thậm chí còn có người lén nói thầm suy đoán với nhau là trong bụi cỏ bên đường chắc hẳn cất giấu một con lợn rừng cái thì con heo này mới yêu thích chui bụi cỏ chơi như vậy. . .
Sau một lúc Thiệu Cảnh đuổi theo bóng dáng của Tiểu Trư đang chạy ở đằng trước thì từ từ cảm thấy giống như có điều gì đó là lạ, bình thường thì lúc này Tiểu Trư sớm đã tìm được linh thảo ẩn sâu ở trong bụi cỏ hoặc đã kéo nó ra khỏi lòng đất để cắn ăn rột rột, chính là không biết vì sao cho tới giờ phút này Tiểu Trư lại vẫn không có dấu hiệu gì sắp dừng bước lại, nó vẫn còn ụt ụt kêu to xông về trước.
Con đường núi sớm đã bị bỏ lại ở rất xa sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-luan-hoi/1465631/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.