Người dọn xác đứng trên đường, nghe thấy những lời của ông lão thì sắc mặt càng lúc càng khó coi, cầm thuổng cầm búa rồi đưa tay lật thi thể trên xe bò vác lên vai, tiếp đó rảo bước tiến về phía bãi tha ma trên ngọn đồi.
Tô Tiểu Liên đi ngay phía sau ông ta, ngoái đầu nhìn Vương Tông Cảnh nói nhỏ: "Trên đồi không sạch sẽ, huynh đừng lên nữa."
Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lúc, nhưng thấy Tô Tiểu Liên vừa nói xong đã đi theo con đường mòn dẫn lên đồi, nó ngạc nhên giây lát thì biết rằng cô bé đã hiểu lầm. Nó cùng đi theo nãy giờ, không hẳn vì cô bé Tô Tiểu Liên này mà thực ra là vì Thương Tùng đạo nhân đối với nó cũng có chút liên quan. Có điều xem ra Tô Tiểu Liên đã cho rằng nó là một người tốt hiếm có khó tìm nên cứ cảm kích trong lòng mất rồi.
Vương Tông Cảnh thấy hơi xấu hổ, nhưng miệng cũng chẳng nói nhiều làm gì, chẳng lẽ bây giờ lại nói tướng lên rằng tiểu cô nương đừng có tự đa tình, ta thực ra là vì đến xem một người chết khác…
Cứ ngơ ngẩn một lúc như thế, Tô Tiểu Liên đã theo người dọn xác đi lên đồi, bãi tha ma thê lương hoang vu, chẳng có bao nhiêu cây to, nhưng hai bên đường mọc đầy các bụi cây rậm, thêm vào con đường mòn ngoằn ngoèo mà trời đã dần tối, hai người đó đi một hồi liền biến mất khỏi tầm mắt, cũng không biết đi tới đâu rồi nữa.
Vương Tông Cảnh đứng dưới chân đồi, ngước mắt nhìn lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/22587/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.