Bên trong Bàn Cổ Đại Điện, bóng tối bao phủ, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, tương phản rõ rệt với khung cảnh bên ngoài. 
Vương Tông Cảnh, từ kinh nghiệm trước đây, rút trong người ra một đống bùinhùi, cộng thêm một que củi nhỏ, quấn chúng lại với nhau, tạo thành mộtngọn đuốc. Xong, hắn lại rút ra một hòn đá lửa, ma sát chúng với nhau,hành động hết sức thành thục. 
Sau ít phút, ngọn lửa cháy lên,Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi nóng từ lòng bàn tay đang cầm ngọn đuốctruyền lại. Có điều nói nghe thật khó tin: “vẫn không có chút ánh sángnào”, không có gì thay đổi cả, bóng đêm hoàn toàn ngự trị nơi đây. 
Vương Tông Cảnh có chút không tin, hắn thử đưa bàn tay còn lại đến gần. Nhưng hắn vội rút bàn tay đó ra, nếu để lâu thêm chút nữa, thì hắn sẽ bị bỏng luôn rồi! 
Thường những người tu đạo có sự chịu đựng rất cao vớimôi trường bên ngoài, có người chịu được âm phong băng giá, có người lại chịu được nhiệt lượng trăm độ, có kẻ lại vạn độc bách xâm, vân vân. 
Vương Tông Cảnh từ khi ngâm mình trong độc huyết của Kim Hoa Cổ Mãng, đạtđược nhiều lợi ích như khả năng kháng độc cực cao, và chịu được âm hàn.Tuy nhiên, cái giá phải trả là khả năng chịu nhiệt kém hẳn đi! 
Ngọn đuốc vẫn đang cháy, chỉ là ánh sáng từ ngọn đuốc không thể phát ra.Dường như có một sức mạnh huyền bí nào đó cai quản nơi đây. Vương TôngCảnh nghiến răng, dập tắt ngọn đuốc, kiên quyết tiến bước về phía trước. 
Bỗng nhiên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/2085947/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.