Không sai biệt lắm vào thời điểm Vương Tông Cảnh bước vào Bàn Cổ Đại Điện, ở một địa phương xa xôi cách Lương Châu hàng vạn dặm, trong cảnh nội Trung Châu, trên dãy Thanh Vân danh chấn thiên hạ, khinh ngạo quần hùng, vạn vật đều tĩnh lặng. 
Những tiếng ầm ĩ náo nhiệt ban ngày đều đã quy về yên tĩnh, màn đêm bao phủ Ngọc Thanh bảo điện hùng vĩ, bất quá cảnh đêm nơi đây không giống với Lương Chây, tại Lương Châu là trăng tàn gió lạnh, còn trên bầu trời đêm của Thanh Vân Sơn lại treo lơ lửng một vầng minh nguyệt sáng trong, ánh trăng nhu hòa như lụa mỏng, ôn nhu rơi trên Thông Thiên Phong. 
Tuyệt đại đa số địa phương trên Ngọc Thanh Điện đều đã tắt ánh nến, chìm vào một mảnh hắc ám, duy chỉ có một gian trong thư phòng ở vị trí cực cao vẫn còn ánh đèn nhen nhóm. 
Đó là thư phòng của chưởng giáo chân nhân Tiêu Dật Tài. 
Trong thư phòng, Tiêu Dật Tài ngồi bên ngọn đèn, trên án kỷ chất đầy mấy chồng thư văn, nhìn lại cơ hồ cao gần bằng đầu hắn. Dưới ánh nến, hắn tập trung tư tưởng đọc văn thư, một phong lại một phong, ngẫu nhiên ánh mắt sẽ dừng lại trên một phong thư lâu hơn một lát, lẳng lặng suy tư, sau đó để ở một bên, có khi cũng sẽ nhấc bút lông viết viết vài chữ, giống như đang xử lý công văn. 
Hắn cứ như vậy một mình một người bên ngọn đèn, một mực làm việc thật lâu thật lâu, thẳng đến khi cây nến trên án đã cháy gần hết, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/2085944/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.