Thanh Vân sơn, Thông Thiên phong.
Thông Thiên Phong nguy nga, hùng vĩ cao ngất trời, như ngưng tụ tinh hoa của toàn bộ Thanh Vân sơn, ở bất kì thời điểm nào cũng đều cũng đều hiển lộ phong quang hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Nhưng ở mặt sau rừng núi trải rộng xanh tươi, cũng có nơi u tĩnh ít có dấu chân người lui tới, trải qua năm tháng gió mưa chờ đợi trong im lặng tại phiến thổ địa này.
Tổ sư từ đường, là một nơi như vậy.
Giấu mình trong rừng cây rậm rạp, một đường đi tới, thường chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một góc, càng tiếp cận tổ sư đường, liền có thể cảm giác chung quanh không khí càng tịch mịch, tựa hồ ngay cả chim chóc trong rừng tiếng kêu cũng hạ xuống rất nhiều, như là sợ quấy nhiễu đến anh linh tổ sư qua lại nơi từ đường này.
Trừ bỏ đại tế điển nghi thức trong môn, bình thường Thanh Vân môn đệ tử đều sẽ rất ít đến nơi đây. Trên con đường mòn có không ít lá rụng xuống, một bước đạp lên trên sẽ phát ra âm thanh trầm thấp. Một nam tử thân mặc đạo bào xanh thẫm, sắc mặt trầm tĩnh ở trong rừng chậm rãi đi qua, gió nhẹ từ xa xa thổi tới, càng gần miếu thờ thì vẻ mặt cũng không thấy vẻ kiên quyết thường ngày cũng không thấy được vẻ thản nhiên ưu hoài.
Tiêu Dật Tài đi tới bên ngoài đại điện tổ sư đường, tảng đá bằng phẳng, trống trải hai bên cũng không có bóng người, gió thổi làm lá rụng sàn sạt, mơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-tien-ii/2085876/chuong-56.html