Thời gian nghỉ trưa, Thiết Đầu đúng giờ trở lại văn phòng của Tào Nhất Lâm, chào Vệ Mỹ Lệ ở ngoài cửa một tiếng rồi đẩy cửa đi vào, một mùi hương phả vào mặt, “Oa… Thơm quá đi.”
Giữa lúc mở đóng cửa mùi thức ăn liền bay ra ngoài, Vệ Mỹ Lệ nhịn không được ngửi thêm mấy cái, vì sao Tào tổng chưa bao giờ mời cô cùng ăn cơm chứ? Một lần thôi cũng được a, hằng ngày chỉ được ngửi mà không được ăn, chỉ cách mỗi một bức tường, đây là chuyện đau khổ cỡ nào chứ. Cô nhịn không được cầm chiếc gương nhỏ cạnh máy vi tính, nhìn sườn mặt nghiêng mười lăm độ bên trái hoàn mỹ của mình, vô cùng cảm khái nghĩ… Hình như gầy đi rồi.
“Tớ nói chứ, công việc này đúng là không đâu có…” Hằng ngày có thể được ăn cơm Tào Nhất Lâm nấu, không cần làm việc vẫn có tiền cầm, được cáo mượn oai hùm, còn có thể tìm người dạy tin học miễn phí… Chậc, nhiều chỗ tốt quá đi. “Tớ mới ra ngoài một chốc, cậu đã nấu cơm xong rồi.” Quá hạnh phúc.
“Cậu ra ngoài đã hai tiếng rồi…” Tào Nhất Lâm đặt đồ ăn lên bàn, nhìn đồng hồ nói.
“Ặc, lâu như vậy à. Tớ chỉ có thể nói, công ty quá lớn… Đúng rồi, tớ mới tìm được cho mình một giáo viên miễn phí, lát nữa nhờ anh ta dạy tớ phần mềm office.” Thiết Đầu cao hứng vội nói, bất chấp cơm còn chưa được xới ra, đã cầm đũa bắt đầu ăn đồ ăn.
“Trong công ty?” Trong miệng Thiết Đầu có thức ăn, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-su-dich-that-ngo-trong-sinh/2266374/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.