Chương trước
Chương sau
Vệ Mỹ Lệ gần đây phát hiện, Lý Phó tổng mỗi ngày đều sẽ vào lúc sắp đến giờ nghỉ trưa đi tìm Tào tổng, đến gần lúc cô ăn trưa xong trở về mới đi ra, liên hệ tới cái phòng bếp trong văn phòng Tào tổng cùng với mùi đồ ăn đúng giờ từ trong đó bay ra… Cô có lý do tuyệt đối tin rằng, Lý Phó tổng là tới ăn trực.

Nhìn đồng hồ trên tường chỉ hướng mười một giờ bốn mươi phút, cô quay đầu nở nụ cười, “Lý Phó tổng lại tới tìm Tào tổng ạ?” Vệ Mỹ Lệ nói.

“Ha ha, đúng vậy, gần đây hay quên mất mấy thứ cần Tào tổng ký tên.”

“Ngài đúng là một cấp dưới tận tâm, thật ra loại việc nặng nhọc này cứ giao cho đám thư ký trợ lý chúng tôi là được, còn làm phiền ngài tự mình đi một chuyến thì thật là vô ý a.” Nói rồi, Vệ Mỹ Lệ nhận lấy tập tài liệu trên tay Lý Phó tổng.

Lý Phó tổng mới đầu không phản ứng kịp, sau đó liền cười nói, “Cả ngày ngồi trong văn phòng, cô xem bụng tôi mập thêm một vòng rồi đây này, cứ thế này thì bà xã của tôi nhất định sẽ cho tôi một phiếu tập thể dục để tập luyện quá, tôi tình nguyện mỗi ngày đều đi một chút thế này hơn. Cho nên chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền mọi người.” Lý Phó tổng là ai chứ, là một lão nhân tinh a, nhân lúc Vệ Mỹ Lệ không kịp đề phòng lấy lại tập tài liệu, “Được rồi, cô cứ làm việc đi, tôi tự vào là được.”

Vệ Mỹ Lệ chỉ có thể nhìn bóng lưng của Lý Phó tổng mà siết cổ tay, cô nên cầm chắc chút nữa mới phải.

Đối với chuyện Lý Phó tổng hằng ngày đi báo cáo còn có một người tương đối bất mãn.

Từ Uy nhìn người nào đó nghênh ngang ngồi trên sô pha chờ cơm, hắn đang nỗ lực dùng ánh mắt phân thây ông ta, thực sự là đã gặp người da mặt dày, nhưng chưa thấy ai dày như vậy.

“Đúng là vô ý a, lần nào bận bịu sẽ quên mất thời gian, đến giờ nghỉ trưa mới phát hiện trên bàn vẫn còn phần tài liệu này, lại không tiện làm phiền người khác đưa tới, tôi liền tự mình đi một chuyến, quả thực là lần nào cũng đều thấy ngài đang làm cơm, ai không biết còn tưởng tôi chuyên tới ăn trực a, ha ha…” Lý Phó tổng cười híp mắt xem Tào tổng đang bận rộn nấu nướng, nói thế nào thì cũng là quán quân giải đấu AC, từ lúc ăn qua thức ăn cậu làm, ông ta liền muốn ngừng mà không được, nếu không cũng sẽ không mặt dày mày dạn hằng ngày đến ăn trực.

Thêm một người bớt một người, với Tào Nhất Lâm mà nói thì không có gì khác nhau, dù sao thì cậu mỗi ngày đều phải nấu bấy nhiêu, hai người bọn Chu Tiểu Hi cũng đã đưa tiền cơm rồi.

“Có điều cũng phải nói, trợ lý Nguỵ, cậu thật là hạnh phúc a, mỗi ngày đều có thể được ăn cơm Tào tổng tự tay làm.”

Lý Phó tổng nói vậy là muốn giảm bớt cảm giác áy náy của mình, xem đi, không chỉ mình ông ta ăn chùa mỗi ngày.

Từ Uy nâng mắt kính, “Đây cũng là một trong những phúc lợi tôi đồng ý đến Tào thị, có điều, tôi có đóng tiền cơm.”

Phải biết rằng hắn đúng thật là có cung cấp nơi ngủ nghỉ, cung cấp gối ôm hình người, còn thường xuyên thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho “cấp trên” nữa.

“Ấy, đúng rồi, tiền cơm tính thế nào? Nếu tiện thì sau này tôi cũng dùng cơm chung với Tào tổng được chứ, dù sao thì mọi người cũng phải ăn trưa mà.”

“Có thể là không tiện lắm.” Từ Uy một hơi từ chối ông ta.

“A, sao trợ lý Nguỵ thì có thể, còn tôi lại không tiện?” Phó quản lý Lý cũng muốn tranh thủ chút phúc lợi này.

“Ông có thể hỏi Tào tổng.” Từ Uy ném vấn đề cho Tào Nhất Lâm.

“Việc này… đúng là không tiện lắm.” Tào Nhất Lâm cởi tạp dề, Từ Uy hôm qua có nói, buổi trưa định bồi dưỡng cho cậu một ít thường thức kinh doanh, nếu Phó quản lý Lý ở đây, vậy thì không thể dạy rồi.

“…” Phó quản lý Lý không ngờ sẽ bị từ chối trong lòng thầm than khóc, lẽ nào hôm nay là bữa ăn cuối cùng sao… “Nếu… Nếu không tiện, thì thôi vậy.”

“Ừm, ăn cơm thôi.” Tào Nhất Lâm gọi hai người.

Rồi sẽ có biện pháp khác thôi, nếu không thể ăn chờ uống chực, vậy thì hai ngày một lần là được. Phó quản lý Lý lạc quan nghĩ.

Nhìn vẻ mặt của ông ta, là định hai ngày một lần sao? A, ngây thơ quá a. Từ Uy thông cảm nghĩ.

Ngày mai làm cái gì nhỉ? Nếu không, cậu nghe lời Từ Uy, mua cái máy trò chơi là được, đợi Thiết Đầu rảnh còn có thể gọi hắn chơi cùng. Tào Nhất Lâm vui vẻ nghĩ.



“Nghe gì chưa? Lý Phó tổng trưa nào cũng đến văn phòng của Tào tổng hết…” Thái Điền cùng Lý Cương và Lưu Ngọc tại căn tin nhân viên ăn trưa, chia sẻ tin tức mới nhất.

“Vậy thì sao?” Lưu Ngọc nhìn miếng sườn lớn trong khay cơm, “Cho anh nè.” Trực tiếp gắp bỏ vào trong khay của Lý Cương. “Em giảm cân, anh ăn đi, khỏi lãng phí.”

“Ai… Tôi nói này Tiểu Ngọc Nhi, cô thiên vị quá đi, rõ ràng sức ăn của tôi lớn nhất, sao cô không cho tôi mà lại cho Lý ca a.” Thái Điền lập tức bất bình.

“Anh cũng biết sức ăn của mình lớn a, cái tướng đã bự như vậy rồi còn ăn, cẩn thận mập chết anh. Còn nữa không được gọi Tiểu Ngọc Nhi.” Lưu Ngọc gắp rau vừa ăn vừa nói.

“Tôi đây gọi là tướng chuẩn, hơn nữa, Lý ca cũng không thích ăn cái này a.” Nói rồi, Thái Điền trực tiếp gắp đi miếng sườn lớn của Lý Cương.

“Ê, anh làm gì vậy hả?” Lưu Ngọc bị người này tức chết rồi.

“Dù sao thì cô cũng không ăn, Lý ca lại không phản đối, cứ cho tôi đi nhá.” Thái Điền gắp lên định cắn một miếng. Ai ngờ nửa đường bị Lưu Ngọc cướp đi, “Mới không tiện nghi anh.” Sau đó hung hăng cắn một miếng lớn.

“Cô quá đáng…” Thái Điền rất bất đắc dĩ, có thứ gì tốt người này chưa bao giờ nhớ tới hắn.

Lưu Ngọc trừng hắn một cái. Thái Điền trả lại cho cô vẻ mặt “đàn ông tốt không chấp phụ nữ”.

Thái Điền đụng Lý Cương một cái, “Lý ca, nghĩ gì vậy?” Nhìn chằm chằm cái khay như vậy, có thể nhìn ra đoá hoa sao?

“Không có gì, cậu mới nói Lý Phó tổng trưa nào cũng đều đến văn phòng Tào tổng?”

“Đúng vậy, đây chính là tin tức em nghe được từ thư ký Vệ.” Thái Điền vội nói.

“Ông già không phải nói muốn yên ổn chờ về hưu sao, lúc này sẽ không phải đột nhiên xếp hàng đấy chứ?” Lưu Ngọc nhíu mi.

“Tôi nghĩ không có khả năng.” Thái Điền suy nghĩ một chút nói.

“Vậy anh có dò la được từ chỗ thư ký Vệ Lý Phó tổng hằng ngày đi đến đó để làm gì không?” Lưu Ngọc lại hỏi.

Thái Điền rũ vai, “Cái này cô ấy chưa nói. Lý ca, anh thấy sao?”

“Đừng suy nghĩ quá phức tạp, lấy tính cách của ông già, anh nghĩ chắc là mấy món ăn Tào tổng làm rất hợp khẩu vị ổng đi.” Dù sao thì so với tiền tài quyền thế, hai chữ ăn uống càng có khả năng hấp dẫn Phó quản lý Lý hơn.

“Hả?! Không lẽ anh là nói Phó quản lý Lý hằng ngày đều đến đó ăn trực?” Thái Điền nghĩ rằng cái ý tưởng này khó mà tưởng tượng quá rồi, nhưng nghĩ kỹ chút thì cũng rất có thể.

“Tôi nghĩ Lý ca nói có khi đúng đó.” Lưu Ngọc phụ họa gật đầu.

“…” Đối với sự sùng bái mù quáng của Lưu Ngọc, Thái Điền không còn lời nào để nói.

Cũng trong lúc nghỉ trưa đó, có người thì đang nghỉ ngơi, có người lại đang tính toán.

“Tào tổng này, bắt chúng ta nộp báo cáo lên, sao lại không thấy phản ứng gì nhỉ?” Ngô Hạo nhịn không được đề cập việc này với Trương Kha.

“Kệ xác hắn.” Trương Kha xem báo cáo thị trường mới nhất, đối với vị Tào tổng kia, hắn một chút hiếu kỳ, một chút tâm tư cũng không có, hắn không cảm thấy cậu ta có thể thay đổi cái gì.

“Tôi đây không phải là đang suy nghĩ sao, cậu có biết sản phẩm mong muốn tôi viết là của ai không?” Ngô Hạo cười nói.

Trương Kha nhìn hắn một cái, “Xem vẻ mặt giống như giẫm phải phân chó của cậu, còn phải đoán sao, nhất định là Lý Cương.”

“Ha ha, vẫn là Trương ca hiểu tôi.”

“Tôi nói chứ cậu không có việc gì à? Đến chỗ tôi huyên thuyên, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”

“Bây giờ không phải đang nghỉ trưa sao, cậu cũng đừng tham công tiếc việc quá, lúc nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi.”

“Tôi cũng không tin, tháng này tôi không thể đuổi kịp thành tích của Lý Cương.” Trương Kha tức giận nói.

Biết Trương Kha vẫn luôn coi Lý Cương là đối thủ lớn nhất, đối với lần này Ngô Hạo chỉ có thể nịnh nọt nói, “Chắc chắn rồi, Trương ca mà ra tay thì còn không đấu nổi hai người Lý Cương sao.”

“Được rồi, tôi có tin, nghe nói Tào tổng của chúng ta chuẩn bị cạnh tranh với đại lý tiêu thụ của DR ở Trung quốc.” Trương Kha đột nhiên chuyển chủ đề, nói đến một chuyện mà phía trên rất để ý.

“Đại lý? DR? Cái thương hiệu mỹ phẩm Pháp kia sao?” Ngô Hạo có chút giật mình. Phải biết rằng Tổ bốn của bọn họ vẫn chưa phải là đại lý.

“Ừ, đây là tin tức từ bên trên truyền xuống, chắc là không sai đâu.” Trương Kha nói.

“Vậy bây giờ chúng ta…”

“Cứ làm việc của chúng ta.” Trương Kha đột nhiên cười nói.

Ngô Hạo hiểu ý gật đầu. “Có điều… Tào tổng này định làm thế nào nhỉ?”

“Thời gian eo hẹp như thế, khả năng tuyển người một lần nữa là không quá lớn, rất có thể sẽ điều người từ các nhóm.”

“Vậy chọn ai?”

“Đến lúc đó nhìn xem.”



“Tôi nói này đồng chí Tiểu Tào, cho dù là làm việc, lúc nên thả lỏng thì phải thả lỏng chứ, chúng ta đã hơn hai tuần không gặp rồi, tôi nhớ cậu lắm đó, buổi tối chúng ta đến ‘Truyền Kỳ’ chơi đi, gọi cả lão Từ nữa, quyết định vậy nhé, tối chín giờ gặp, bái bai.” Chu Tiểu Hi bla bla nói một dây, không đợi Tào Nhất Lâm phản ứng lại liền cúp máy.

Từ Uy từ toilet đi ra thấy Tào Nhất Lâm đang nhìn vào di động. “Ai gọi tới vậy?”

Tào Nhất Lâm nhìn về phía hắn, lắc lắc di động trong tay, “Tiểu Hi nói nhớ em, đến Truyền Kỳ, dẫn anh theo, chín giờ tối.”

“Có phải cậu ta nói xong trực tiếp cúp máy không?”

“Ừ ừ.”

“Xem ra chắc là Trác Vân đi công tác rồi, người này liền cô đơn.” Từ Uy hiểu hắn cũng không phải chỉ một hai điểm.

“Vậy buổi tối chúng ta có đi không?”

“Dù sao thì cũng không có việc gì, đi chơi một chút cũng tốt, đúng lúc em có thể thả lỏng, tránh khỏi mỗi ngày ở trong phòng làm việc áp lực quá lớn.” Nói rồi Từ Uy đi tới vị trí của mình tiếp tục xử lý hồ sơ.

Áp lực lớn? Cậu mỗi ngày ở đây ngoại trừ làm cơm với chơi game, ở đâu ra áp lực chứ…

“Vậy em gọi Thiết Đầu nha, một quãng thời gian rồi không gặp cậu ấy, nhiều người càng náo nhiệt mà.”

“Ừ.”



Đúng giờ đến trước cửa “Truyền Kỳ”, Thiết Đầu hơi hối hận. Nhìn mặt tiền được lắp đặt xa hoa đại khí của quán, cậu em đỗ xe ăn mặc chỉnh tề đứng cạnh cửa, Thiết Đầu kéo kéo y phục, cảm thấy đồng phục của người ta chất vải còn tốt hơn y phục của mình.

Thực sự không nên sảng khoái đồng ý với Tào Nhất Lâm như vậy, mặc dù đã lâu rồi không gặp, nhưng hẹn ở chỗ khác đi, chứ ở đây… không phải là nơi hắn nên tới. Thiết Đầu lấy di động định nói với Tào Nhất Lâm một tiếng hẹn lần sau gặp.

“Thiết Đầu… Rất đúng giờ nha.” Một chiếc xe dừng ngay bên cạnh Thiết Đầu, Tào Nhất Lâm từ bên trong thò đầu ra. Từ Uy ngồi ở ghế lái gật đầu xem như chào hỏi.

Cậu em ở một bên nhìn thấy ân cần chạy xuống, mở cửa xe cho hai người.

“Đi thôi.” Tào Nhất Lâm nói.

Ba người song song đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.