Chương trước
Chương sau
Sau khi Vệ Mỹ Lệ đi khỏi khoảng một phút thì hai người vẫn đang bận bấm chuột, đến tận khi dòng chữ “Game Over!” xuất hiện trên màn hình của Từ Uy, hắn liền buồn bực, vì sao cứ liên tục nhìn thấy cái này… Không thể nào ở trò chơi bậc cao mà hắn lại thua Tiểu Tào bốn lần lận, nếu nói một lần là trùng hợp, hai lần là ăn may, nhưng ba bốn lần thì không phải là vấn đề xác suất nữa rồi.

Thấy vẻ mặt Từ Uy có chút chịu đả kích, Tào Nhất Lâm thăm dò hỏi, “Bằng không… thêm lần nữa?”

“… Không cần, nếu hôm nay anh đã thua triệt để như thế, vậy thì hộp cơm để anh rửa đi.” Nói xong, Từ Uy đứng lên xắn tay áo, cầm thuốc tẩy trên bàn trà, lấy một ít đổ vào trong bồn nước.

“Rửa xong đừng quên dùng khăn lông trong cặp em lau khô đấy, nếu không lúc mang về trong cặp sẽ bị dính nước.” Tào Nhất Lâm không quên nhắc nhở, sau đó liền vui vẻ thông qua web platform cùng những người khác chơi Liên Liên Khán (một loại game giống game Pokemon).

Nghe thấy lời cậu nói, Từ Uy nhìn cậu một cái, thật sự coi hắn như “ô sin”(*) rồi. Có điều cũng chỉ có cậu mới dám xem hắn như người giúp việc mà sai khiến.

(*) Ở đây nguyên văn là “phi dong” [菲佣], “phi” là Philippin, “dong” là người giúp việc, “phi dong” chỉ những người giúp việc cao cấp đến từ Philippin. Xuất hiện ở Hương Cảng, Trung Quốc vào khoảng thấp niên 70, được ca ngợi là “bảo mẫu chuyên nghiệp nhất thế giới”.

Đợi Từ Uy dọn dẹp xong, hai người liền chơi đoán số, đến tận khi cuộc họp bắt đầu mới kết thúc.

Hai giờ chiều, nhân viên của Tổ bốn Phòng thị trường đúng giờ chờ trong phòng họp lớn, trước khi quản lí đến, mọi người nhỏ giọng thì thầm.

“Khụ.” Vệ Mỹ Lệ đi tới ho nhẹ một tiếng, toàn phòng họp lập tức yên lặng.

Sau đó Tào Nhất Lâm và Từ Uy đi đến, hai người ngồi xuống hai chỗ trống còn sót lại.

Phó quản lý Lý giới thiệu trước, “Tôi nghĩ không cần tôi giới thiệu, mọi người cũng đều biết đây là Tào tổng của chúng ta, từ hôm nay trở đi sẽ dẫn dắt Tổ bốn chúng ta đi trên một con đường mới…” Phó quản lý Lý rất kích tình, có điều người nghe lại không hề cảm thấy vậy.

“Bốp bốp bốp…” Tiếng vỗ tay bên dưới lác đác vang lên.

Nhìn cục diện này, Tào Nhất Lâm căng thẳng hắng giọng một cái, “Khụ.”

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lại khiến người khác lầm tưởng là rất có “lực uy hiếp”, toàn bộ phòng họp thoáng chốc yên tĩnh đến mức cả tiếng vải vóc ma sát sột soạt cũng nghe được.

Chỉ có điều sau khi đằng hắng xong Tào Nhất Lâm cũng bình tĩnh lại.

Mười giây sau…

A, cậu nhớ ra phải làm cái gì rồi, “Thư ký Vệ, phát tài liệu ra trước đi.”

Vệ Mỹ Lệ gật đầu, lập tức đem tài liệu vừa đóng dấu “mới ra lò” phát cho mỗi nhân viên một bản.

“Nội dung không nhiều, liền… bắt đầu từ ông đi, mỗi người đọc một điều.” Tào Nhất Lâm tuỳ tay chỉ Phó quản lý Lý nói.

Phó quản lý Lý đột nhiên bị điểm danh phản ứng, cầm lên híp mắt nhìn hồi lâu, qua mấy giây.

“Có vấn đề gì không? Phó quản lý Lý.” Tào Nhất Lâm thấy ông ta xem hồi lâu mà không có động tĩnh gì.

“Cái này… Tào tổng, tôi có chút lão thị, không đeo kính mắt nhìn chữ không rõ lắm.” Phó quản lý Lý vội giải thích.

“À, đổi người, cô trước đi.” Tào Nhất Lâm tiện tay chỉ về hướng Trương U.

Trương U còn đang quan sát vị sếp đầu bếp vội vàng cầm tài liệu trên bàn, tròn vành rõ chữ đọc lên, “Một, toàn bộ nhóm trưởng nội trong một ngày, ghi ra sản phẩm mình muốn phụ trách, đồng thời đem danh sách nhân viên mình cần… liệt kê ra, không giới hạn nhân số, cũng ghi ra lý do lựa chọn.” Trương U giọng đọc càng lúc càng nhỏ dần. Những người khác cũng đột nhiên nghị luận ầm ĩ, đây là… có ý gì? Công khai đào chân tường nhóm khác sao?

Các nhóm trưởng có người kinh hỉ, có người tắc lưỡi. Phải biết rằng Tổ bốn chủ yếu chịu trách nhiệm mảng sản phẩm nhật hoá(*) của Tào thị, mỗi nhóm phụ trách tiêu thụ một loại sản phẩm. Có điều không phải loại sản phẩm nhật hóa nào cũng có thành tích tiêu thụ tốt, đó là lý do vì sao tất có sản phẩm bán chạy bán ế cùng tình hình thành tích cao thấp tồn tại.

(*) Sản phẩm nhật hoá được xét trên tính sử dụng lâu, thuộc về loại hàng tiêu dùng nhanh, bất luận đi đến đâu cũng đều thấy sự hiện diện của nó (như bột giặt, xà phòng, kem đánh răng…)

“Người tiếp theo tiếp tục.” Thấy tiếp theo không có ai phản ứng, Tào Nhất Lâm nhắc nhở.

Trương U ở bên dưới kéo kéo Hoàng Anh bên cạnh. Cô ta mới phản ứng lại, “Ơ… Hai, là về mỗi ngày…”

Nội dung sau đó đều là những vấn đề quy định râu ria, bởi vì ngay từ đầu đã quăng ra một quả thuỷ lôi, khiến rất nhiều người đều thầm suy xét trong lòng, vị quan mới nhậm chức này định làm cái gì đây?

“Có bất cứ vấn đề gì trên đây bây giờ có thể hỏi.” Tào Nhất Lâm cầm cái ly trên bàn, uống một hớp. Lại nhìn về phía mọi người, “Nếu không có vấn đề gì thì…”

Lúc này có một người đàn ông giơ tay lên, Tào Nhất Lâm cẩn thận nhớ lại một chút, hình như là một nhóm trưởng có thành tích tiêu thụ sản phẩm tốt nhất mà Từ Uy từng nói qua.

“Nói đi.” Tào Nhất Lâm đặt ly xuống.

“Năm nay chúng ta có vài sản phẩm mới đưa ra thị trường, tất cả mọi người đang vì cái này mà tranh thủ phân ngạch thị trường, lúc này ngài lại bắt chúng tôi ghi ra những sản phẩm muốn làm và nhóm viên mong muốn, là… có ý gì?” Lý Cương vừa nói vừa xoay bật lửa trong tay.

Lý Cương, nhóm trưởng nhóm 2 của Tổ bốn, sản phẩm chủ yếu đang phụ trách hiện nay là đồ dùng gội đầu, trên tay có bốn thương hiệu, thành tích chiếm 31% trong tổng thành tích của Tổ bốn. Tổ bốn tổng cộng có năm nhóm, cho nên từ trình độ nào đó mà nói Lý Cương này được xem như là nhân vật số một trong Tổ bốn Phòng thị trường, ít nhất hắn xác thực là người có năng lực.

“Tất cả nhân viên Tổ bốn nhất định đều phải có ý nghĩa tồn tại của riêng mình.” Lời này khiến một vài người nghe có chút khó chịu, nhịn không được trong lòng thầm hỏi thăm mẹ người nào đó.

“Bởi vì mục tiêu tiếp theo của tôi là muốn nhìn thấy thành tích của chúng ta trong bảng lợi nhuận quý tới tăng trưởng… 10% trở lên.” Nói xong, mọi người hơi rộ lên, tổng thể tăng trưởng 10%, tất cả mọi người đều không cho rằng đó là một trò đùa buồn cười, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt mặt nghiêm túc vô cảm của Tào Nhất Lâm… Xem ra đây không phải là trò đùa.

Nhìn vẻ mặt của mọi người, “Tôi nghĩ là mọi người đều hiểu cả rồi, mong rằng ngày mai có thể nhìn thấy bản báo cáo của các nhóm trưởng. Tan họp.”

Nói rồi, Tào Nhất Lâm đứng dậy tiên phong ra khỏi phòng họp.

“Đùa gì vậy, chỉ một quý mà muốn chúng ta tăng thêm 10% thành tích, cậu ta có biết đó là khái niệm gì không, nói thì ai chẳng nói được, tay ngang quả nhiên là tay ngang.” Nhóm trưởng nhóm 1 Tổ bốn Trương Kha nói rồi hất tài liệu trên tay đi, cũng rời khỏi phòng họp. Nếu bàn về thành tích, nhóm 1 xếp thứ hai.

Những người khác lại bắt đầu thảo luận, “Chúng ta bây giờ có thể giữ vững đã không dễ dàng gì rồi, còn muốn tăng thêm 10%, đây quả thật là không đáng tin lắm…” Nhóm trưởng nhóm 5 Ngô Hạo nói.

“Đúng vậy, hiện tại trên thị trường nhiều sản phẩm đồng loại như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều thương hiệu lớn, sao có thể cạnh tranh lại được… Anh nói phải không, Lý ca, Lý ca?” Nhóm trưởng nhóm 3 Thái Điền gọi Lý Cương hai tiếng, “Nghĩ gì vậy?”

Tào tổng này, là nhân tài hay xuẩn tài đây… Lý Cương thôi suy nghĩ, lắc đầu, “Tôi có việc phải về trước.”

Quay lại phòng làm việc, “Em vừa rồi nói vậy có ổn không?” Tào Nhất Lâm có chút khẩn trương lại có chút hưng phấn hỏi, cậu cảm thấy những lời mình vừa nói hình như có vẻ rất có học vấn nội hàm.

“Rất ổn, cứ tiếp tục duy trì.” Từ Uy nhìn thấy vẻ mặt cậu như đang đòi phần thưởng, tựa như khích lệ xoa xoa đầu Tào Nhất Lâm, bất thình lình hơi dùng sức, kéo đầu của cậu đến trước mặt, khẽ hôn lên miệng cậu một cái.

Tào Nhất Lâm sợ đến nỗi vội vàng đẩy hắn ra, “Đây là phòng làm việc, bị người khác thấy thì làm sao?” Vừa nói vừa vội nhìn về phía cửa.

“Cửa đã đóng, rèm cửa sổ cũng đã kéo lại, ai thấy được.” Từ Uy không thèm để ý nói, sau đó kéo người vào trong lòng, “Biết trước đã ở nhà cho rồi, ít nhất có thể muốn làm gì thì làm cái đó.”

Tào Nhất Lâm tròn mắt nhìn, “Anh muốn làm gì?”

“…” Thấy cậu bộ dáng giật mình, Từ Uy đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, chậm rãi tới gần Tào Nhất Lâm, “Thật ra anh muốn…”

Cốc cốc…

Tào Nhất Lâm đẩy người ra, ngồi trở lại trước bàn làm việc. “Vào đi.”

“Tào tổng, bàn làm việc đưa tới rồi, phải đặt ở đâu ạ?” Vệ Mỹ Lệ hỏi.

“Đặt ở… bên kia là được.” Tào Nhất Lâm nhìn quanh căn phòng một vòng, cuối cùng chỉ vào chỗ trống bên phải, trước quầy bar nói.

“Vâng.” Vệ Mỹ Lệ xoay người nói với người giao hàng, “Các anh đem bàn chuyển đến bên kia, cẩn thận một chút.”

Mấy người công nhân sắp xếp bàn làm việc xong liền ra ngoài, Vệ Mỹ Lệ trước khi đóng cửa nói, “Lát nữa tôi sẽ gọi người bên IT đến cài đặt máy tính. Có việc xin cứ gọi tôi, tôi ra ngoài trước.”

Tào Nhất Lâm giả vờ nghiêm chỉnh cầm chuột, gật đầu.

Đợi người đóng cửa lại, Tào Nhất Lâm quay sang nói với Từ Uy, “Sau này, sau này không được đùa kiểu này trong phòng làm việc nữa.”

“Đối với em, anh không hề đùa giỡn.” Từ Uy dựa lên trước bàn làm việc mới của mình mang theo vài phần nghiêm túc nói.

“Em… Dù sao đi nữa thì ở trong phòng làm việc chúng ta đừng nên thân mật quá, cứ vậy đi.” Tào Nhất Lâm vội mở “Liên Liên Khán” ra dời đi sự chú ý của mình.

“… Được rồi.” Từ Uy vẻ mặt tiếc nuối nói, đi tới bên bàn trà, ngồi xuống sô pha, cầm tờ báo trên bàn lên xem, để lại cho Tào Nhất Lâm một bóng lưng phi thường cô đơn.

Tào Nhất Lâm nhìn Từ Uy, bỗng nhiên có cảm giác áy náy, đúng vậy, đây vốn là chuyện của mình, nếu không phải vì cậu, A Uy cũng không nhất thiết phải tới nơi này… Cậu vừa rồi có phải hơi hung dữ quá hay không.



Trương U toàn thân mệt mỏi về đến nhà, đổi giày, bỏ túi xuống, trực tiếp ngã mình lên sô pha.

Trương Linh từ phòng bếp bưng hai món ăn đi ra, “Tới ăn cơm đi, đang chờ em đó.”

“Chị ăn trước đi, em nghỉ một lát trước đã.” Trương U thật sự là mệt đến mức cả ngón tay cũng lười động.

“Hôm nay mệt lắm à? Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tắm một cái.” Trương Linh đặt thức ăn xuống, lại vào bếp cầm hai bộ bát đũa ra.

“Chỗ bọn em hôm nay mới tới một sếp trưởng mới, hơn nữa xem kiểu của anh ta, đoán chừng là chuẩn bị giảm biên chế.” Trương U túm lấy cái gối ôm bên cạnh lười biếng nói.

“Giảm biên chế? Công ty của tụi em không phải đang tốt lắm sao? Sao đột nhiên lại giảm biên chế?” Trương Linh có chút tò mò hỏi.

“Tân quan thượng nhâm tam bả hoả, ngọn lửa đầu tiên là từ chỗ giảm biên chế này bắt đầu, chị biết sếp trưởng mới của tụi em là ai không?” Trương U đột nhiên hỏi.

“Chị làm bên ngành ẩm thực, đâu phải làm bên nganh tài chính kinh tế, sao chị biết…”

“Khoan hẵng nói, đúng là chị có biết đấy.” Trương U xoay người nằm sấp trên sô pha nói.

“Ai vậy?” Lời này làm cho Trương Linh càng tò mò.

“Tào Nhất Lâm.”

“Ai?” Trương Linh nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Chính là Tào Nhất Lâm bình thường chị vẫn treo ở bên mép, cứ nhắc tới mãi, được vô địch AC đó. Thì ra anh ta là cháu trai của chủ tịch chúng ta.”

“Sao có thể…” Trương Linh đầy mắt là không tin tưởng.

“Em lừa chị cũng không được tiền, hôm nay em thật sự tận mắt nhìn thấy cậu ta. Nghe nói trước đây cậu ta ở nhà họ Tào không được coi trọng, cho nên người ngoài hiếm ai biết cậu ta là nhân vật này, đừng nói đến ảnh chụp. Có điều… lại nói, chị, nguồn tin của các chị hạn hẹp quá hen, người ta có bối cảnh lớn như vậy, các chị cũng không biết.”

Trương Linh vẫn như cũ ngơ ngác giữ nguyên tư thế cầm chén đũa, “Má ơi, chị còn đang hỏi sao trước đây lúc chị điều tra thân thế cậu ta trừ nội dung có liên quan đến nấu ăn ra những cái khác đều không tra ra được, thì ra là nhà họ Tào phong tỏa tin tức sao. Má ơi… Đây chính là tin lớn đó. Cháu trai tổng tài Tào thị là quán quân giải đấu AC, đúng là… tám xào tre cũng không đánh ra một miếng quan hệ a… Không được, chị phải lập tức gọi cho tổng biên tập của tụi chị.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.