“Vậy phải làm sao đây?” Hắn không biết A Lâm có từng thử làm qua món mới nào không, lỡ như chưa từng làm qua thì phải làm sao đây?
“Xem là đủ.” Từ Uy không mặn không nhạt nói một câu.
“Ê, sao anh không lo lắng chút nào vậy?” Nhìn vẻ mặt hắn bình tĩnh, Thiết Đầu buồn bực hỏi.
“Ai nói tôi không lo lắng.”
Nào có ai lúc lo lắng một chút dáng vẻ gấp gáp cũng không có, rõ ràng là mặt không có biểu cảm. Thiết Đầu trong lòng oán thầm.
“Không phải người nào lúc lo lắng cũng phải mang dáng vẻ cuống cuồng.” Như thể biết Thiết Đầu đang nghĩ gì, Từ Uy đột nhiên mở miệng nói.
“Ặc.” Là đang nói hắn sao. “Nhưng mà…”
“Cũng đã đến thi đấu rồi, nếu Nhất Lâm trước đây chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này thì cũng không có khả năng lập tức ngay tại đây lại đột nhiên có khả năng đó. Cho dù giải đấu AC lần này không vào được đến trận chung kết, nếu cậu ấy bằng lòng thì sau này vẫn sẽ có cơ hội.” Chỉ là hắn không xác định được nếu lần thi đấu này thất bại, Nhất Lâm có thể nghĩ không thông hay không…
“Anh, anh nói vậy nghĩa là…” Chẳng lẽ anh ta cho rằng A Lâm sẽ thất bại?
“Đừng không có việc gì thì tùy tiện suy diễn lời nói của người khác.” Từ Uy vẫn nhìn người đang ngồi bất động.
Yamaguchi nhìn nhìn “hoa nhài” trước mặt mình. Vẫn chưa nghĩ ra muốn làm cái gì sao? Vậy thì khá lãng phí thời gian. Có điều… cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-su-dich-that-ngo-trong-sinh/2266327/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.