Chương trước
Chương sau
“Bạn có 21 tin nhắn thoại…” Mới tắt máy có mấy ngày thôi, thế mà lại có nhiều lời nhắn đến vậy.

“A lô, tôi Tiểu Hi đây, đợi Tiểu Tào qua được vòng bán kết tôi định mở một bữa tiệc chúc mừng nhỏ cho cậu ấy, dù sao thì bọn tôi nghĩ vào được vòng chung kết là đã lợi hại lắm rồi, kết quả thì… Bọn tôi đều biết Tiểu Tào rất lợi hại, anyway, vậy nên lúc mở máy thì gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi, báo tôi biết hai người đã biết, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp, hai người chỉ cần có mặt là tốt rồi. Được rồi, Trác Vân nói không nên quấy rầy hai người, tôi cúp máy đây, bye.” Từ Uy nghe tiếp tin nhắn thứ hai.

“Anh hai, em đi bàn bạc vụ làm ăn bên Nhật, nhân tiện rời đi một đoạn thời gian. Nếu có người đến tìm em, thì nói… em đi công tác là được.” Nếu không thì sao…

“Những chuyện khác thì không sao, có người tìm em, thì nói em ra khỏi nhà rồi…” Từ Trạch có vẻ không tập trung, lặp lại mấy lần mới cúp máy.

Xem ra cái người tên A Mỹ này đối với A Trạch mà nói có sức ảnh hưởng… không nhỏ.

“Anh hai? Anh hai? Anh hai… Hai người lúc nào thì về a, đứa em gái người gặp người thích hoa gặp hoa nở ôn nhu thiện lương mỹ lệ trang nhã hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn dịu dàng hiền thục thiên kiều bá mị nghi thái vạn thiên quốc sắc thiên hương mặt hoa da phấn mắt sáng răng trắng thanh lệ thoát tục hương cơ ngọc phu quay đầu cười một cái sinh bách mị kawai… (cắt bớt 50 từ) duy nhất của anh sắp phơi thây trong nhà rồi, em muốn ăn đồ ăn anh Tào làm, em muốn ăn, em muốn ăn…” Đợi cuộc điện báo này kết thúc, nghe hết những lời nói nhảm luyên thuyên mà không chịu nói vào trọng điểm của em gái mình, hắn chỉ có thể nói, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.

“Ăn cơm thôi.” Tào Nhất Lâm bưng bữa sáng đặt lên bàn ăn, xoay người thấy Từ Uy đang nghe điện thoại, “Sao vậy?”

Từ Uy lắc đầu, “Không có gì, đang nghe tin nhắn thôi.”

“Có chuyện gì quan trọng không?” Tào Nhất Lâm quan tâm hỏi.

“Không, ăn cơm đi.” Hai người ngồi xuống, “Lát nữa có cần đón Thiết Đầu không?”

“Á, em quên hỏi…” Nói rồi, Tào Nhất Lâm kéo ghế ra, định lấy điện thoại ra hỏi xem.

Từ Uy kéo cậu ngồi xuống, “Em ăn trước đã, cũng sắp đến giờ rồi, để anh gọi điện cho.”

“À, hôm qua hình như em để điện thoại dưới gối.” Hình như là chơi mạt trượt xong tiện tay để vào đó.

“Ừ.” Từ Uy đi vào phòng, lật gối lên.

Co giật, co giật, lại co giật…

Bọn họ mỗi ngày đều gối lên nhiều đồ như vậy mà ngủ sao? Điện thoại di động, tiền lẻ, phiếu giao thông, chìa khoá… Ấy thế mà tại sao cả tất cũng có? Mặc dù là đã giặt sạch, lẽ nào gối lên mấy thứ này thì sẽ ngủ ngon hơn sao?

“Vẫn chưa tìm được hả?” Thấy Từ Uy còn chưa đi ra, Tào Nhất Lâm nhìn về phía phòng ngủ.

“Ừ, tìm được rồi.” Đặt gối xuống, Từ Uy nhấn phím gọi nhanh.

“Ngọt ngào, em cười thật ngọt ngào, giống như đoá hoa nở rộ trong gió xuân…” Tiếp tục co giật, không thể không nói, cái tên Thiết Đầu này chọn nhạc chuông thật là…

Thiết Đầu vừa nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, lập tức nhận điện, thao thao bất tuyệt: “Tiểu Lâm Tử, điện thoại của cậu cuối cùng cũng thông rồi, lúc trước có chuyện gì vậy, gọi điện cho cậu nếu không phải không có người nhận thì là bị nhấn tắt, nè, có phải là do vị Boss nhà cậu làm không? Hắn quản cũng quá rộng đi, cậu có biết mấy ngày nay tớ gọi bao nhiêu cuộc rồi không, (Từ Uy: Hắn đương nhiên biết.) còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi chứ, gọi đến điện thoại nhà cậu, có một quản gia tên là Lý gì đó, bô lô ba la, thế mà tớ nghe hắn nói đến ba phút, không tài nào nói xen vào được, đợi hắn nói xong tớ mới hỏi ra được cậu và ông chủ nhà cậu chuyển đến căn hộ, chuyển đến căn hộ cái gì chứ, cậu có biết cậu đơn độc ở bên cạnh Boss nhà cậu là một việc rất nguy hiểm không hả? Thực sự là quá xằng bậy… A, đúng rồi, cậu gọi điện có phải là định đến đón tớ không?”

“… Tôi định nói cho cậu biết, bọn tôi sẽ đi thẳng đến hội trường, nếu cậu muốn xem thi đấu, thì tự ngồi xe đến đi.” Nói xong, Từ Uy dứt khoát cúp máy, rồi ra khỏi phòng.

“Thiết Đầu nói thế nào?” Tào Nhất Lâm đúng lúc vừa uống sữa xong, khóe miệng vẫn còn dính bọt sữa.

“Cậu ta nói tụi mình không cần đến đón, hôm nay cậu ta có việc, nếu kịp thì sẽ chạy đến hội trường, còn không thì chắc là hôm nay không đi được.”

“À, công việc khá quan trọng… Ưm…” Vừa quay đầu đột nhiên bị môi của Từ Uy đúng lúc khom người xuống chạm vào.

“Khóe miệng dính sữa kìa.” Từ Uy lùi lại nói.

Sắc mặt Tào Nhất Lâm đỏ lên, “…”

“Ăn xong chưa?”

“Ừm.”

“Vậy thì đi thôi, sắp đến giờ rồi.”

“Hơ, anh vẫn chưa ăn mà…”

“Anh sẽ ăn trên đường. Đi lấy đồ đi.”

Tào Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Không cần quá gấp, anh ăn xong rồi đi.”

“Bây giờ đường đến hội trường sẽ bị kẹt xe, vẫn nên đi sớm một chút thì tốt hơn.”

Nói không lại Từ Uy, Tào Nhất Lâm không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, sau đó lại đến phòng bếp lấy túi giữ tươi thực phẩm đựng bánh điểm tâm vào.

Ngồi lên xe, Tào Nhất Lâm phát hiện một vấn đề, vấn đề rất lớn. Liếc nhìn Từ Uy đang lái xe, hắn như vậy thì ăn điểm tâm thế nào?

“Hơ, anh…”

“Cái gì?” Từ Uy nhìn cậu hỏi.

“Nhìn đằng trước…” Đang lái xe sao có thể tùy tiện nhìn sang hướng khác.

“Không sao, em muốn nói gì?” Vì để cho cậu yên tâm, ánh mắt Từ Uy chuyển về phía trước.

“Ừm, anh, em thấy anh thế này, cũng không tiện ăn…”

“Rồi sao?”

“… Cách lúc đến hội trường thi đấu còn một lúc lâu lắm, không ăn sáng thì không tốt cho cơ thể…”

“Cho nên?”

“… Em đút anh ăn vậy.” Tào Nhất Lâm cúi đầu mở túi giữ tươi thực phẩm.

“Được.” Từ Uy cong khóe miệng, Tiểu Lâm Tử của hắn càng ngày càng có tự giác của một tình nhân. Mặc dù biết không thích hợp, nhưng Từ Uy vẫn không nhịn được trong lòng hát vang: Tôi có một con lừa lông ngắn, trước giờ vẫn chưa từng cưỡi…

Nghe nói lúc con người ta đang đắc ý, nghìn vạn sẽ không được như ý. Tỷ như… Hiện tại…

Bang! Bang! Bình thường tông xe hẳn là chỉ có một tiếng va chạm, sao lại nhiều hơn một tiếng “bang”.

“Đụng xe sao?” Tào Nhất Lâm ổn định thân thể nhìn phía trước hỏi.

“Ừ.” Mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng Từ Uy đã gửi lời “thăm hỏi ân cần” mẫu mực không hề thô tục bằng tiếng Trung Anh Nhật đến chủ hai chiếc xe đằng trước. “Anh đi xuống xem một chút, em ở trên xe chờ anh.”

Tào Nhất Lâm gật đầu.

Từ Uy xuống xe, đưa lưng về phía Tào Nhất Lâm trầm mặt đi về phía tay tài xế trước mắt.

“Xin lỗi, thật ngại quá, tôi vừa về nước không lâu, vẫn chưa quen thuộc với đường xá ở đây, đột nhiên thắng xe lại thật có lỗi.” Đối phương rõ ràng mang một khuôn mặt của người phương Đông, lại dùng thứ giọng Trung không đúng chuẩn, không ngừng nói xin lỗi.

Vốn còn định giáo huấn đối phương mấy câu, nhưng thấy hắn ta cũng là người có kiến thức, hơn nữa hắn quả thật có chút gấp gáp, trực tiếp mở miệng nói, “Có giấy bút không?”

“Hơ… what?”

“Giấy bút.” Từ Uy lại lập lại một lần nữa.

Đối phương phản ứng kịp, “A, yes, đợi một chút… Đây.”

Từ Uy nhận lấy, “Họ tên?”

“Tôi hả?”

Nói nhảm, chẳng lẽ hắn hỏi cái xe sao…

“Tên tiếng Trung của tôi là Cao Phàm.” Đối phương cười xán lạn.

“Địa chỉ?”

“Hơ, bây giờ bắt chuyện còn lưu hành hỏi địa chỉ nữa sao?”

Tay cầm bút của Từ Uy khựng lại một chút, “Tôi hiện tại không có thời gian, phí sửa xe trở về tôi sẽ trực tiếp gửi cho anh.”

“À, ra vậy, cũng được, đúng lúc tôi cũng không có thời gian, hiện tại tôi đang ở phòng số 2001 khách sạn Helen, sẽ ở đến tận tháng sau, cứ xin yên tâm gửi cho tôi.” Cao Phàm nói.

“Ừ.” Từ Uy nhân tiện ghi lại luôn biển số xe. Lúc này người bị đụng giận đùng đùng đi tới, “Tôi nói các người sao lại…”

“Tôi và hắn là bạn bè, có bất cứ vấn đề gì cứ tìm hắn.” Từ Uy trực tiếp cắt đứt lời đối phương, giống như để chứng thực, còn cố ý vỗ vai Cao Phàm.

“Hơ…” Ngay lúc Cao Phàm ngây người, Từ Uy đã chặn một chiếc taxi lại, gọi Tào Nhất Lâm đang ở trên xe xuống lên taxi.

“Này…” Cao Phàm nhìn chiếc xe kia giã từ trần thế mà đi, gian trá quá đi…

“Anh không được đi, tông xe xong muốn chạy hả, tôi xem thường nhất là người như thế, anh… bla bla…” Một người đi rồi, người còn lại không thể thả đi được, người nọ giữ chặt Cao Phàm, xông tới chính là một đống những đạo lý lớn, nói xong tiếp theo đó là từng khoản tiền bồi thường.

“Anh quen người kia à?” Tào Nhất Lâm thấy hắn cùng người kia trông có vẻ rất thân quen.

“Không quen.”

“Hơ…”

“Xem ra chúng ta không được tính là đến sớm.” Tất cả các tuyển thủ trong vòng bán kết đều tập trung tại một địa điểm tiến hành thi đấu, bạn bè gần xa mang tới tính ra đến một trăm tám mươi nhân khẩu đều nhét vào một đại sảnh, thực sự có hơi… đông dân.

Trong ký ức của Tào Nhất Lâm, mức độ đông đúc của nhà vệ sinh nam sau mỗi khi tan học khiến cậu nhớ đến sự cần thiết của kế hoạch hoá gia đình ở Trung Quốc, mà tình trạng của nơi này càng khiến cậu nghĩ kế hoạch hoá gia đình hẳn là phải thi hành toàn cầu.

“Anh đến phòng rửa tay, ở đây đợi anh một lúc, đừng có chạy lung tung.” Từ Uy dặn dò Tào Nhất Lâm, nhiều người như vậy mà muốn tìm được người thì tương đối khó khăn.

“Vâng.”

Từ Uy vừa đi khỏi không lâu, Thiết Đầu đã chạy tới đại sảnh, lấy điện thoại nhấn số của Tào Nhất Lâm, “Ê? Là Tiểu Tào à?”

“Nếu không… cậu gọi điện thoại cho tớ là muốn tìm ai?” Tào Nhất Lâm ngờ vực hỏi.

Hắn sợ người nhận là vị Boss nhà cậu, “Ha ha, gọi điện thoại cho cậu đương nhiên là tìm cậu, tớ đến đại sảnh rồi, cậu thì sao?”

“Tớ cũng đang ở đại sảnh, cậu ở chỗ nào trong đại sảnh?” Tào Nhất Lâm ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh.

“Tớ ở… A, tớ thấy cậu rồi, đợi chút đừng nhúc nhích.” Nói rồi, Thiết Đầu cúp máy. “Tớ nói này, người hôm nay nhiều quá trời đi.”

“Ừ.”

“Vị Boss nhà cậu đâu?” Thấy cậu đứng một mình, Thiết Đầu lại cảm thấy hơi lạ… Hắn có cảm giác này mới là lạ chứ.

“Đi nhà vệ sinh.”

“À… A, đúng rồi, mấy ngày nay cậu có đọc báo không?” Thiết Đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện khiến hắn rất hưng phấn.

“Không…” Mấy ngày nay ngoại trừ xem đĩa, những lúc khác phạm vi hoạt động của cậu đều giới hạn trong phòng ngủ. “Có chuyện gì hay ho xảy ra sao?”

“Ôi, Thương Thiên Đại Địa nè, Không Tỷ Tỷ nè… (hình như là tên báo) Thế mà cậu lại bỏ lỡ, được rồi, tớ quên mang đến, có điều trong nhà tớ có cả tá, muốn xem thì tối nay mang cho cậu.”

“Trong đó có gì sao?”

“Trong đó có cậu nha, cậu không biết nhật báo Triều Dương khen cậu đến mức trên trời dưới đất có một không hai, nào là đầu bếp hoàn mỹ mà phụ nữ muốn có nhất, nào là… vân vân.” Phần sau bài báo hắn đọc không hiểu. “Trong đó còn có ảnh chụp món ăn của cậu nữa, lớn lắm nha, lớn như bàn tay ấy. Trong đó còn nói cậu là…” Nhìn đôi môi Thiết Đầu mở ra khép lại, nhưng trong đầu cậu chỉ có một điểm then chốt, đó chính là cậu lên báo. Việc này nếu là trong quá khứ thì chính là một chuyện “nở mày nở mặt”, cha mẹ cậu khẳng định sẽ mua mấy bó báo cất trong nhà, thấy người liền phát… Ặc, việc này vào hiện tại cũng đáng để vui mừng mà…

Nội tâm thì kích động, ánh mắt thì loé sáng, tứ chi thì run rẩy… “Tớ, tớ lên báo?” Tào Nhất Lâm khẽ khàng lặp lại.

“Đúng vậy.” Thiết Đầu cười một cái vung tay vỗ lên vai Tào Nhất Lâm.

Hai người hưng phấn một trận, thiếu điều ôm nhau xoay tròn nữa thôi. Mấy tuyển thủ người ngoại quốc cách bọn họ khá gần rất khó hiểu nhìn hai người, trận đấu còn chưa bắt đầu mà, vui vẻ cái gì chứ…

Đứng cách đó không xa là tuyển thủ Trung Quốc Tưởng Nguyên Bình cùng vào vòng bán kết nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì khinh thường nhìn một cái, “Lên báo thôi mà, đúng là chưa trải sự đời.”

Hoàng Thịnh Thu chỉ quen thói cong khóe miệng thành một vòng cung, không nói lời nào nhìn Tào Nhất Lâm, hắn nhớ lại ngày kết thúc vòng đấu loại, hắn vô tình ở ngoài thư phòng nghe được đoạn nói chuyện của chú Charlie và bố hắn, họ cho rằng người kia cũng là một ứng cử viên hàng đầu cho vị trí quán quân, điều này khiến cho hắn phải xem xét đánh giá thực lực của người kia lại một lần nữa…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.