Đương khi Từ Uy và Tào Nhất Lâm chạy về nhà liền thấy trong nhà một đống hỗn độn, đồ đạc bị vứt bừa bãi khắp nơi.
“Trong nhà gặp nạn sao?” Từ Uy hỏi.
Tào Nhất Lâm đột nhiên hô to một tiếng, “A…” Tiền trong phòng cậu! Không kịp đợi hồi âm, Tào Nhất Lâm trực tiếp xông vào phòng mình.
Từ Uy không ngăn cản, nhìn về phía thằng em thứ hai đã khôi phục bình thường, ban nãy trong điện thoại chỉ biết kêu to, hỏi cái gì cũng không trả lời.
“Hơ… Thật ra…” Sắc mặt Từ Trạch khác thường, ấp a ấp úng.
“Đừng nói với tôi là không có chuyện gì, mấy người chỉ đang đùa giỡn?” Ánh mắt Từ Uy chuyển đến trên người hai kẻ khác ở trong phòng.
Lý Thư Vệ cắn môi, vẻ mặt oan ức.
Tả Dĩ Dương cũng mất vẻ ấm áp thường ngày, sắc mặt nhợt nhạt.
“Nếu đã gọi điện cho tôi, lẽ nào không phải để cho tôi về xử lý sao, trước tiên nói có chuyện gì chút đi?” Từ Uy quăng “hài cốt” của cái đèn bàn trên sô pha qua một bên, ngồi xuống một chỗ trống.
“Đều ngồi cả đi, người nào cũng đứng cao hơn tôi một khúc sẽ làm tôi cảm thấy áp lực.” Từ Uy “bình thản” nhìn ba người một cái.
Mọi người đều tự tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tả tiên sinh lúc này ở đây có chuyện gì không?” Từ Uy hỏi về phía “người ngoài” duy nhất ở đây.
Tả Dĩ Dương nhìn nhìn Lý Thư Vệ, rồi nhìn lướt qua Từ Trạch, “Chuyện này cứ để tôi nói đi. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-su-dich-that-ngo-trong-sinh/2266318/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.