“Cậu… quên rồi?” Trong mắt Từ Uy dần loé lên một loại vật thể lấp lánh.
“Tôi…” Tào Nhất Lâm khổ sở không biết phải nói gì, nói đã quên, thế nhưng ông chủ thoạt nhìn… Nhưng cậu thực sự không nhớ rõ mà…
“…Quên đi, tôi không muốn ép cậu, tôi tưởng rằng ở bên nhau là vì thích, thì ra… thì ra là tôi suy nghĩ nhiều…” Sắc mặt Từ Uy trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Không…” Nhìn ông chủ như vậy, Tào Nhất Lâm có chút luống cuống.
“…Chỉ là tôi không ngờ cậu cũng là loại người ăn sạch sẽ rồi liền quỵt nợ này…” Từ Uy xoay người đưa tấm lưng trần trụi về phía Tào Nhất Lâm, toả ra một loại hơi thở bi thương.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Lời này của Tào Nhất Lâm còn chưa thông qua não bộ đã bật ra theo phản xạ.
Từ Uy phối hợp ngạc nhiên quay sang, lại lập tức ỉu xìu. “Quên đi, dưa hái xanh không ngọt, tôi không muốn ép buộc cậu…”
“Tôi là tự nguyện, không có bị ép buộc.” Tào Nhất Lâm kiên định nói. Đồng chí Tào Nhất Lâm có một ưu điểm, chính là dũng cảm thừa nhận sai lầm, tinh thần trách nhiệm cao, lời nói của Từ Uy chính là vừa vặn kích thích điểm ấy của cậu. Nếu cậu đã làm vậy, thì phải chịu trách nhiệm. Cho dù đối phương là đàn ông. Không thể vì là đàn ông bị QJ (cưỡng gian) sẽ không ngồi tù mà quên đi tất cả xem như cái gì cũng chưa xảy ra được. “Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Giống như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-su-dich-that-ngo-trong-sinh/2266295/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.