Hạ Vũ nhìn một màn này, cười khoái chí, lập tức nhảy tót xuống, lật đật chạy vào nhà bếp.
"Papa! Thành công mỹ mãn!"
"Vậy thì tốt."
Hắn vừa chiến đấu với cá chim trên thớt vừa trả lời bảo bảo.
...
Vài ngày sau đó, hắn đến nhà cô ra mắt cha mẹ vợ. Mọi thứ diễn ra hết sức thuận lợi. Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.
Cha cô thích xe, hắn liền mua chuộc.
Mẹ cô thích váy, hắn liền dụ dỗ.
Hắn dùng khả năng mồm miệng bẩm sinh, cộng thêm sự giúp đỡ của bảo bảo, thành công thu phục cha mẹ cô.
"Vợ, giải quyết xong xuôi."
"Được. Coi như anh tài giỏi."
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoát cái đã đến sinh nhật cô.
Ngày hôm đó, cả bảo bảo và hắn đều tỏ ra thần bí, tránh cô như tránh tà. Một giây trước ở đây, một giây sau liền biến mất.
Cô ngơ ngác, tức đến run người nhưng không thể phát hoả.
...
"Con trai, con nói xem, nên mua gì làm quà cho mẹ con?"
"Mua nhẫn."
Bảo bảo vừa nói, hắn liền hiểu. Cả hai cười nham hiểm, trông hết sức đáng sợ.
"Ý này rất được. Đây sẽ là món quà ý nghĩa nhất."
...
Chiều hôm đó, khi cô chuẩn bị về nhà thì bị một đám côn đồ chặn lại. Đám người này thân thủ phi phàm, cô hoàn toàn không cách nào chống trả, liền bị bọn chúng bắt cóc.
"Cmn! Thả tao ra!"
"Có giỏi thì solo 1vs1! Đánh hội đồng có gì vui! Quân hèn hạ!"
Chết đến nơi rồi nhưng cô vẫn không quên khẩu nghiệp, ra sức mà chửi. Đại ca cả đám đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-phi-toi-chet/909827/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.