Biên tập: Christine
Nghe đối phương quát lên, Gia Tứ biết nơi ẩn thân đã bị bại lộ, nhưng chưa kịp chờ tự y hiện thân, một luồng sức mạnh theo làn gió thơm trực tiếp kéo y ra ngoài.
“Kẻ trộm từ đâu tới? Dám đến càn rỡ ở Mộc Bộ của ta!” Nữ tử la hét hỏi.
Gia Tứ nặng nề ngã xuống bậc đá, vẫn còn sức rảnh rỗi cảm thán: Hóa ra y đã đi tới Mộc Bộ.
Thấy y không nói gì, đối phương hất tay áo một cái tát thẳng vào y, vang lên tiếng bốp, đánh lệch mặt Gia Tứ sang một bên, khóe miệng nứt một vết lớn.
“Ta… Ta không cố ý, xin lỗi… Ta không cố ý…” Gia Tứ thoáng sửng sốt rồi vội vàng ôm mặt cầu xin tha thứ, “Ta bị lạc đường, không tìm được chỗ quay về…”
“Nói đi, ngươi là ai!?”
Nữ đệ tử áo lam không nghe những lời mềm mỏng của y, lại giơ tay lên định đánh y, nhưng bị nữ tử áo hồng bên cạnh ngăn trở.
Người áo hồng kia nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Phàm nhân.”
Chuyện cười lúc trước có đám vô danh tiểu tốt tới cửa đã lan truyền khắp môn phái, bọn họ cũng đều biết Môn chủ đã thu nhận hai người phàm gặp nạn vì việc này, bây giờ vừa thấy Thường Gia Tứ là hiểu thân phận của y.
“Hóa ra là y, cũng thật giỏi đi dạo lung tung.” Nữ đệ tử nheo mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, lo lắng nói, “Sư phụ, lời chúng ta vừa nói, sẽ không bị y…”
Nữ tử áo hồng nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-hac/2520710/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.