Thành Huy lơ mơ mở mắt… khung cảnh trước mắt anh hoàn toàn xa lạ, cảm thấy muốn nói cũng không thể nói nổi, một hồi lại lịm đi. Không biết bao lâu sau, khi anh nghe có tiếng người gọi tên mình, âm giọng lơ lớ của người nước ngoài, anh mới nhận ra nơi mình ở là bệnh viện, một bệnh viện không phải ở Việt Nam.
– Huy… Thành Huy!
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh trong trang phục váy trắng cùng mũ trắng của y tá đánh thức anh như để kiểm tra sự tỉnh thức, khi anh gật khẽ, cô mỉm cười thở phào một hơi, lúc này mới chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Thành Huy không biết mình đã nằm đây bao lâu, ấn tượng cuối cùng của anh là chiếc xe tải đi ngược chiều. Chỉ biết trách bản thân bất cẩn, nhớ đến những chuyện trước đó, anh nhíu mày, cảm giác đầu đau như bị búa gõ vào. Cơn đau đầu của anh nếu không phải vì những tổn thương tinh thần thì cũng do cuộc đại phẫu thuật thành công sau tai nạn nghiêm trọng đã hết thuốc tê.
Những ngày sau đó, được sự trợ giúp tận tình của các y tá cùng bác sĩ, Thành Huy dần hồi phục sức khỏe. Bà Liên vừa cười vừa khóc nhìn con trai qua video call mà cô y tá đưa ra trước mặt anh, còn nói sẽ bay sang với anh nhưng anh nói không cần thiết. Lúc này anh chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nằm nghiêng hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những chiếc lá phong vàng pha đỏ lả tả rơi theo cơn gió cuối thu, trái tim chết lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trot-yeu-em-roi/3361877/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.