Vân Nhi đến trung tâm bảo trợ trẻ em tỉnh T theo địa chỉ bác Dung nhắn vào lúc chín giờ sáng của ngày hôm sau, sau một quãng đường dài gần bốn trăm cây số qua đêm trên xe khách. Tỉnh T là một tỉnh nhiều đồi núi, vốn dĩ điều kiện kinh tế không thể bằng được thành phố. Có điều trung tâm bảo trợ này đặt ở thị xã của tỉnh, xung quanh nơi đây không thiếu nhà cao tầng hiện đại. Vậy mà, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy trung tâm này như một trạm xá cũ với cơ sở vật chất nghèo nàn. Ở đâu cũng có nhiều em bé bị bỏ rơi, một trung tâm thế này làm sao có thể đảm bảo thu nhận nuôi dưỡng các bé tốt được?
Bước qua cánh cổng sắt hoen rỉ, Vân Nhi tiến vào trong ngôi nhà cấp bốn đầu tiên có đề “Phòng Hành chính”, phía sau còn mấy nhà cấp bốn quét vôi vàng cũ nát đồng bộ xây thành một hàng, đâu đó vang lên những tiếng trẻ con khóc. Trong phòng, một nam thanh niên trẻ mặc áo blouse trắng, cổ quàng ống nghe đang chăm chú nhìn vào tập hồ sơ đặt trên bàn.
Vân Nhi gõ cửa đánh động, e dè hỏi:
– Chào anh… tôi được trung tâm bảo trợ trẻ em Thiện Tâm ở thành phố A giới thiệu đến đây…
Người thanh niên tầm tuổi hai bảy hai tám ngẩng lên, vừa thấy Vân Nhi thì vui vẻ đứng dậy tiếp đón:
– À… tôi có nghe chú giám đốc nói qua, cô là Lưu Vân Nhi phải không? Tôi không nghĩ cô còn trẻ thế này… Mời cô ngồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trot-yeu-em-roi/3361875/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.