Vũ Hạ Vy càng vùng vẫy, Trịnh Quân Cao càng thêm siết chặt vòng tay mình, mãi một lúc sau, Vũ Hạ Vy mới bình tĩnh lại và thôi giãy dụa. Trịnh Quân Cao nới lỏng vòng tay, xoay người cô lại để cô đối diện với mình. Vũ Hạ Vy ngước đôi mắt chứa đầy giận dữ nhìn Trịnh Quân Cao.
“Cho dù anh nói gì, làm gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể quay lại như trước đây đâu!”
Trịnh Quân Cao biết đây là câu trả lời chắc chắn của Vũ Hạ Vy, anh không đòi hỏi Vũ Hạ Vy phải chấp nhận anh và quay trở về với anh, anh chỉ cần được ở bên cạnh chăm sóc Vũ Hạ Vy mà thôi.
“Hạ Vy, anh không dám mong em sẽ quay về bên anh.” Trịnh Quân Cao nhìn thẳng vào mắt Vũ Hạ Vy, nói như van nài. “Anh chỉ muốn giúp em mà thôi. Em nghĩ mà xem, em ở đây, anh có thể tìm được em, cha mẹ em không thể sao? Anh biết em không thể chạy xa được, cha mẹ em chắc chắn cũng biết điều đó.”
Vũ Hạ Vy mở to mắt nhìn Trịnh Quân Cao, rồi cắn môi nghĩ ngợi, vành mắt phút chốc đỏ ửng lên. Trịnh Quân Cao nói đúng, Vũ Hạ Vy đã từng chạy trốn bao nhiêu lần rồi bị bắt lại bấy nhiêu lần, cho đến khi cô bị ép gả cho anh. Vũ Hạ Vy tuyệt vọng vô cùng, cô không còn nơi nào để nương tựa, cũng không còn chốn nào để đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Hạ Vy thôi không chống cự Trịnh Quân Cao nữa, cô ngồi xuống bàn, tiếp tục thoa thuốc lên vết thương của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trot-dai-ly-hon-chu-tich-cao-hoi-han-khong-kip/459980/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.