Trần Như Hương vừa nói vừa liếc nhìn ra cổng. Nương theo ánh nhìn của Trần Như Hương, Trần Ngọc Sương phát hiện một bóng người quen thuộc đang đứng ở bên ngoài.
"Vũ Hạ Vy? Chị ta đến đây làm gì?"
Trần Ngọc Sương trừng mắt nhìn Vũ Hạ Vy, ánh nhìn sắc bén mang theo vài phần căm hận khiến Trần Như Hương vô cùng hài lòng.
"Ả đến đây còn để làm gì nữa? Níu kéo Quân Cao của cháu chứ làm gì?"
Trần Như Hương buông nhẹ một câu cũng đủ khiến Trần Ngọc Sương tức sôi máu. Mấy cái tát mà cô ta phải nhẫn nhục chịu đựng từ Vũ Hạ Vy sớm muộn cũng có ngày cô ta hoàn trả cả vốn lẫn lãi.
"Dì mau đuổi ả đi, cháu không muốn nhìn mặt ả. Quá bẩn mắt!" Trần Ngọc Sương tức tối, khoanh tay liếc nhìn đi chỗ khác.
Trần Như Hương nhếch miệng cười, trong bụng thầm nghĩ Trần Ngọc Sương vẫn còn quá đơn thuần. Bà ta nhếch miệng cười, một mặt ra hiệu cho quản gia mở cổng đón người, một mặt nói với cô cháu gái.
"Cháu quên rồi sao? Ả ta là một ả điên. Hai cha con Quân Minh sắp trở về rồi, chúng ta nên để cho bọn họ hoàn toàn tuyệt tình tuyệt nghĩa với Vũ Hạ Vy và nhà họ Vũ."
Trần Như Hương nói, giọng nói tuy điềm tĩnh nhưng ánh mắt chứa đầy hận thù. Trần Ngọc Sương hoàn toàn không để ý đến, đầu óc chậm chạp của cô ta chỉ tiếp thu được chuyện Vũ Hạ Vy sẽ bị Trịnh Quân Cao và nhà họ Trịnh chán ghét.
Bên ngoài cánh cổng cao đồ sộ, người quản gia lớn tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trot-dai-ly-hon-chu-tich-cao-hoi-han-khong-kip/270897/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.