Lúc Hồ biên tập nhìn thấy nội dung xuất bản liền sợ kinh người.
Trước hắn động lòng trắc ẩn, trợ giúp người khác mà trái với quy định nghề nghiệp. Sau khi bị khai trừ, hắn ở trong tỉnh ngốc đến khó chịu nên mới trở về quê nhà. Mỗi ngày đều hẹn mấy người bạn tốt đi ăn đồ ăn ngon, nhưng mà vẫn có chút gì đó không thể cao hứng nổi.
Hắn đã vào độ tuổi trung niên, trong lúc sự nghiệp đang trên đà thăng tiến lại gặp phải chuyện như vậy, hắn cũng có chút hối hận. Nếu như hắn lạnh lùng hơn một chút thì cũng sẽ không tự tay đạp đổ bát cơm của mình như vậy. Nhưng bây giờ dù nói gì cũng đã chậm, hắn chỉ đành cưỡng bách tự nói với chính bản thân mình, mình không làm gì sai cả.
Hồ biên tập không biết nếu như không làm báo thì hắn còn có thể làm được cái gì khác.
Bây giờ nghe Điền Thụy để cho hắn chủ biên một tờ báo nội dung về mỹ thực xuất bản trong huyện, với hắn mà nói như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Làm báo cần phải in ấn, sắp xếp nội dung, đối chiếu, xét duyệt, phân phối, tập trung vào số lượng. Không thể bán lấy tiền liền mang ý nghĩa không có cách nào thu hồi được chi phí, tiền đổ xuống sông xuống biền, că bản không được dài lâu.
Điền Thụy nói ý định ban đầu của mình. Trước tiên cần phải xây dựng được nội dung, gây được tiếng tăm với mọi người. Sau này có thể đăg thêm một ít quảng cáo nhỏ ở trên báo, nội dung chiếm tám phần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-van-nien-dai-nuoi-nhan-vat-phan-dien/918772/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.