Cuối cùng Mã bí thư vẫn rời đi, lúc đi con gái của hắn còn nói lần sau vẫn muốn đến đây ăn. Thịt nướng ở bên này rất thơm, trứng nướng ngon, cuối cùng còn bỏ thêm ít cơm lên bếp rang với thịt, bỏ thêm ít muối nướng thịt, vĩ vị vô cùng.
Thấy Mã bí thư rời đi, Lưu bí thư mới coi như thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Điền à, trong huyện đã đệ trình đơn xinh cho cậu được phép xuất bản báo chí, sau này nếu như có khó khăn gì có thể nói với huyện mình.”
Điền Thụy gật gật đầu.
Lưu bí thư miễn cưỡng nói thêm vài câu liền đi.
Điền Thụy ở cửa hàng một lúc liền có người đến báo tin, nói đồ cậu đặt ở bên ngoài đã được chuyển đến, bảo cậu nhanh chóng trở về đại viện.
Mọi người trong viện nhìn đủ loại thiết bị hiện đại mà ngẩn người.
Vợ chồng họ Trình lên tiếng trước tiên: “Ông chủ, đây là định làm gì đây?”
Hai mắt Điền Thụy sáng lên: “Đây là để làm bánh ngọt.” Cậu muốn mở một cửa hàng bánh ngọt ở trong huyện.
Những cái này đều là thiết bị chuyên dùng để nướng bánh ngọt.
Hai vợ chồng họ Trình giúp đỡ chuyển thiết bị vào trong phòng, còn Điền Thụy lại tìm đội trang trí nói chuyện một hồi, để cho bọn họ trang trí một cửa hàng bánh ngọt.
Điền Thụy không thích ăn bánh ngọt thời này, chính là loại bánh ngọt tính tiền theo cân, một khối to bằng lòng bàn tay, sáu cái bánh ngọt liền được một cân. Loại bánh ngọt kia ăn nhiều dầu nhiều đường, được mấy miếng đã ngán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-van-nien-dai-nuoi-nhan-vat-phan-dien/918767/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.